Ánh mắt thật mềm mại, thật ấm áp. Nó trông giống như một dòng suối dưới ánh nắng tháng Ba, rực rỡ và trong trẻo. "Em không sao, khi họ đập vỡ cửa kính ô tô, thì mảnh vỡ cứa vào một tí thôi”. Hứa Mộc Tình cười nhẹ với Lý Phong. Lý Phong quay đầu nói với Trương Bằng Phi nói: "Tìm kẻ đập vỡ cửa kính, đánh gãy tay chân, ném xuống hố phân”. "Vâng!" Vương Tiểu Thất vội vàng đi tới, chỉ vào người đàn ông đang bị trói vào cột, nói với Lý Phong. "Anh Lý Phong, tên đó là người đã lỗ mãng với giám đốc khi anh gọi điện tới vừa rồi. Anh định xử lý thế nào?" Lý Phong liếc nhìn Vương Tiểu Thất trước, sau đó nói: "Đào hố chôn hắn, để lộ đầu”. "Đợi khi cỏ bên cạnh mọc cao ngang đầu hắn rồi thì hẵng thả hắn đi”. "Vâng! Để chuyện này cho tôi”. Nhìn thấy Vương Tiểu Thất nhanh nhạy hoạt bát, Lý Phong đột nhiên nói với Vương Tiểu Thất: "Có muốn tới trại huấn luyện không?" "Có! Tất nhiên là có rồi ạ!" "Ngày mai đến chỗ của Trương Bằng Phi đăng kí”. Sau đó, Lý Phong gọi cô gái duy nhất trong đội tới. Lý Phong nói với Hứa Mộc Tình: "Cô ấy là Trần Quả, từ nay cô ấy sẽ là vệ sĩ kiêm tài xế của em”. "Từ nay về sau, dù là đi đâu thì em cũng phải dẫn cô ấy theo”. Hứa Mộc Tình không từ chối lòng tốt của Lý Phong, đưa tay về phía Trần Quả. Trần Quả nhanh chóng tháo hết tất cả những vật nặng trên người cô ấy xuống. Khi hai vật nặng trên tay cô ấy rơi xuống đất, đã phát ra tiếng “bộp”! Âm thanh này khiến Hứa Mộc Tình bị sốc. Cô không ngờ một cô gái trông thì có vẻ gầy gò mềm yếu như Trần Quả lại mang trên mình một thứ nặng nề như vậy! Sau khi Trần Quả chùi sạch tay vào người, cô ấy mới bắt tay Hứa Mộc Tình, nở một nụ cười ngốc nghếch. ... Mã Nam Lăng vẫn đang ngồi nhà chờ đợi tin tức từ Mạnh Tiểu Quân. Thấy trời đã tối, mà Mạnh Tiểu Quân vẫn chưa gọi điện về. Theo dự đoán của hắn, thì Mạnh Tiểu Quân lẽ ra đã phải gọi từ hơn hai giờ trước rồi. Nhưng đợi lâu như vậy rồi mà vẫn không có tin tức gì. Điều này khiến Mã Nam Lăng nghi ngờ. Đúng lúc này, một tên thủ hạ vội vàng chạy vào. "Cậu chủ, cậu hai bị người ta bắt đi rồi! Những người mà cậu chủ dẫn theo đều đã bị hạ gục hết rồi!" “Cái gì!?”, Mã Nam Lăng không tin vào tai mình, yêu cầu tên đó nhắc lại lần nữa. Cho đến khi nghe rõ, hắn hoài nghi hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi? Những người mà Lão Nhị dẫn theo đều là cao thủ cơ mà!" "Những người này cộng lại đủ để chiếm một lãnh địa của riêng mình trong thế giới ngầm ở Đông Hải đấy!" Chương 119: Lắm lời quá rồi đấy "Tại sao ngay cả một công trường nhỏ tí hin mà cũng không xử được thế?" Tên thuộc hạ vội vàng nói: "Chi tiết thì không rõ, nhưng chúng đã thả một người của chúng ta về, giờ anh ta đang ở bên ngoài ạ”. Mã Nam Lăng bước nhanh ra khỏi phòng. Khi đến đại sảnh, hắn không khỏi lập tức đưa tay bịt mũi lại. Vì lúc này, trong đại sảnh đang bốc ra mùi hôi thối nồng nặc. Tên côn đồ làm Hứa Mộc Tình bị thương lúc này đã bị liệt toàn thân, chỉ còn lại mỗi cổ là có thể cử động được. Vừa nhìn thấy Mã Nam Lăng, hắn vội vã hét lên: "Cậu chủ!Cậu chủ! Mau đi cứu các anh em đi!" "Bọn khốn nạn đã đào một cái lỗ và ném tất cả các anh em vào đó rồi!" "Chúng còn cho người đi đại tiện và đi tiểu tiện vào trong hố nữa!" Mã Nam Lăng giờ đây cuối cùng cũng hiểu được tại sao tên này lại hôi như vậy rồi? Hóa ra đó là mùi phân người. Mã Nam Lăng lập tức nổi giận gầm lên: "Gọi tất cả các anh em l