"Thằng chó, muốn chết à!" Đám thuộc hạ phía sau Mã Nam Lăng rất kích động. Mã Nam Lăng khẽ giơ tay ra, chúng liền im bặt. Mã Nam Lăng cau mày nhìn Lưu Đức Luân rồi nói. "Vừa rồi mày nói, thằng oắt con kia là đại ca của mày?" Lưu Đức Luân đang định mở miệng nói, thì Lý Phong lúc này mới nhẹ giọng nói: "Lắm mồm quá rồi đấy”. Lưu Đức Luân ngậm miệng ngay lập tức. Mã Nam Lăng cho tới lúc này mới coi trọng Lý Phong: "Nhóc, nếu mày là đại ca của Lưu Đức Luân, thì tao sẽ nói thẳng, thả em tao ra ngay”. "Và giao nộp mảnh đất này cho tao. Bằng không, tao đánh cho nát người ra đấy!" Mã Nam Lăng nói tiếp: "Công tử nhà họ Tô đã bán hết tài sản của tập đoàn Thái An cho tao rồi”. "Khu đất này cũng thuộc tài sản của tập đoàn Thái An”. Chương 120: Xung quanh không còn ai nữa "Nếu biết điều thì đem hợp đồng ra đây”. "Bằng không thì hahahaha, nghe nói mày có một cô vợ vô cùng xinh đẹp…” Mã Nam Lăng chưa kịp nói xong, Lý Phong đột nhiên trừng mắt. Vào lúc mà Mã Nam Lăng và Lý Phong nhìn nhau, Mã Nam Lăng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Hắn là trùm ở An Hải cơ mà! Thế mà lúc đối mặt với một thằng nhóc như Lý Phong, hắn lại sợ hãi! Lưu Đức Luân đột ngột vỗ tay. Đột nhiên, cách tay phải của Lý Phong không xa phát ra ánh sáng. Một hố đất xuất hiện ở đó. Lúc này có một mùi hôi thối nồng nặc bốc ra từ cái hố. Mã Nam Lăng cử hai tên đàn em đến kiểm tra. Hai tên đó vừa tới gần, thì lập tức lùi lại, vừa bịt mũi, vừa hô to. "Ông chủ! Cậu hai đang ở dưới đó, thối quá! Trong đó toàn là phân thôi!" Mã Nam Lăng chỉ vào Lý Phong: "Nhóc, mày muốn gì?" Lý Phong cuối cùng cũng lên tiếng. "Rất đơn giản. Tao sẽ đứng ở đây. Nếu mày và người của mày có thể chạm vào bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể tao, tao sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của mày”. "Nếu mày không thể chạm vào…” Trong nói, anh búng tay một cái, thêm mấy ngọn đèn bên cạnh anh sáng lên. Ánh sáng rọi vào mấy cái hố sâu mới đào, bên trong tràn ngập mùi hôi thối. "Hố này là cho mày đấy”. "Đậu má! Giết chết hết chúng nó cho tao", cùng với tiếng hô vang của người đàn ông cường tráng bên cạnh Mã Nam Lăng. Lập tức, đám người lao về phía Lý Phong và Lưu Đức Luân. Ngay khi nhóm người đông đảo này lao về phía Lý Phong và Lưu Đức Luân, có một nhóm người chậm rãi bước ra khỏi bóng tối phía sau họ. Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi lần lượt dẫn đầu hai đội, đón đầu chúng từ bên trái và bên phải. Họ như những con sói hung ác lao ra từ khu rừng nguyên sinh. Ai nấy đều mang một vẻ hoang dã dữ tợn. Ngay khi vừa mới giao chiến, bên Mã Nam Lăng đã bị thương. Thuộc hạ do Lý Phong huấn luyện không kiêng nể gì lao vào đội của chúng như xe bọc thép. Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi giống như hai cỗ xe tăng, tiện tay cũng có thể vật một con người. Nắm đấm của họ, nệm hết quả này đến quả khác vào mặt đối phương. Ngay lập tức, sống mũi bị gãy! Xương cũng gãy! Răng bay ra! Như chốn không người. Nắm đấm, vô số nắm đấm, nện liên tiếp vào cơ thể đám người An Hải. Tiếng la hét, tiếng than khóc này đến tiếng than khóc khác vang lên khắp công trường. Chỉ nhìn thấy, đấm đến nát thịt!