Lâm Mộc Báo Thù (Lâm Thiếu Báo Thù)

Chương 782: "Lương là lương, thưởng là thưởng”.



Nghe thấy vậy, con ngươi của Mã Nam Lăng đột nhiên run lên: "Mày, mày đang tống tiền tao đấy à!"

Mã Nam Lăng lập tức chỉ vào Lý Phong.

Chỉ là hắn vừa mới giơ tay lên, thì Lý Phong đã nhanh chóng nắm lấy năm ngón tay của Mã Nam Lăng, sau đó nhẹ nhàng siết chặt.

"Rắc!"

Sau đó, là tiếng hét của Mã Nam Lăng.

Lý Phong dễ dàng bóp nát năm ngón tay của Mã Nam Lăng!

"Tao nói rồi, không bồi thường cũng không sao hết”.

"Tao sẽ bẻ gãy toàn bộ xương trên cơ thể mày”.

"Sau đó, sẽ ném mày vào thùng rác không tái chế ở cổng nhà máy rồi gửi thẳng đến lò thiêu”.

Lý Phong nói một cách thản nhiên.

Nhưng khi Mã Nam Lăng nhìn thấy ánh mắt của Lý Phong, hắn đã sợ mất mật.

Hắn không thể từ chối, hắn không dám từ chối.

"Được thôi! Hai trăm triệu thì hai trăm triệu, tao sẽ đưa cho mày hai trăm triệu!"

Mã Nam Lăng run rẩy lấy điện thoại di động trong túi ra và gọi cho thuộc hạ đang ở Đông Hải.

Vốn dĩ hắn dự định hôm nay sẽ quét sạch đám người Lý Phong.

Sau đó đến nhà của Lý Phong bắt Hứa Mộc Tình đến khách sạn để vui vẻ một phen.

"Đừng vội, vẫn còn một khoản nữa đấy”.

Lý Phong cất lời khiến hai chân Mã Nam Lăng bất giác run lên, đứng không vững nữa.

"Mày đã đòi hai trăm triệu rồi mà vẫn còn muốn nữa sao?!"

“Lần này là tiền chuộc”, Lý Phong nhẹ giọng đáp, nói tiếp: “Mày hùng hùng hổ hổ dẫn theo bốn trăm thuộc hạ đến đây”.

"Tao đã bắt hết bọn chúng rồi”.

"Nếu mày muốn đưa chúng về An Hải, thì phải trả tiền”.

"Không nhiều, 100.000 cho mỗi người”.

Bốn mươi triệu!

Mồm thì nói không nhiều, nhưng nếu là người bình thường thì mấy chục đời cũng chả kiếm ra được ngần ấy.

Tuy nhiên, Mã Nam Lăng vẫn phải trả!

Nếu không có những thuộc hạ này, thì khi trở về An Hải, hắn sẽ bị kẻ thù của mình giết chết ngay lập tức, không nhìn thấy ngày mai luôn.

Không lâu sau, những thuộc hạ của Mã Nam Lăng ở Đông Hải đã vội vã chạy đến.

Chương 122: Bắt người tay ngắn

Họ vừa xuống xe thì đã sợ chết khiếp.

Chúa ơi, đây là người sao? Đáng sợ quá!

Đứng nói là phải đánh nhau với mấy người này đấy nhé.

Chỉ có việc đứng đó và nói chuyện trực diện với họ thôi cũng đã cần rất nhiều dũng khí rồi!

Dù lòng đau như cắt nhưng Mã Nam Lăng vẫn phải cắn răng trả hết số tiền đó.

Toàn bộ số tiền này đã đc chuyển vào tài khoản ngân hàng của Lưu Đức Luân.

Mã Nam Lăng thanh toán tiền, lập tức rời đi với những tên đàn em đã bị đánh cho què quặt.

Hắn không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.

Bây giờ trong lòng Mã Nam Lăng đang chửi Tô Phương Hoa thậm tệ.

Tô Phương Hoa rõ ràng là muốn lừa hắn!

Đợi khi họ rời đi, Lý Phong nói với Lưu Đức Luân.

"Đêm nay, mọi người đã vất vả rồi, chia cho mỗi người một triệu”.

Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi thì lại xua tay.

Lý Nhị Ngưu ngây ngô nói: "Ông chủ, lương của chúng tôi bây giờ đã rất cao rồi”.

"Lương là lương, thưởng là thưởng”.

"Ngoài ra, tôi cũng muốn nói với tất cả mọi người ở đây rằng chỉ cần làm việc chăm chỉ chịu khó, thì thưởng sẽ không thiếu”.

Câu nói đơn giản của Lý Phong đã khiến đám người Lý Nhị Ngưu thầm thề rằng họ sẽ nghiêm khắc với bản thân, cố gắng hoàn thành thử thách của Lý Phong càng sớm càng tốt!

Lý Phong lại nói với Lưu Đức Luân: "Cơ sở vật chất xung quanh đây kém quá”.

"Con đường từ thành phố tới đây lồi lõm gập ghềnh quá”.

"Ngoại trừ khoản trợ cấp 500.000 nhân dân tệ / người cho công nhân bị thương trong đội công trình ra”.

"Thì anh dồn tất cả số tiền còn lại vào việc xây dựng cơ sở vật chất ở các thôn xung quanh đi”.

"Số tiền đáng bỏ ra thì phải bỏ ra, sau cùng, dự án này cũng sẽ nhờ cả vào sự giúp đỡ của các thôn xung quanh mà”.

"Đại ca, tôi hiểu rồi!"

Lưu Đức Luân không quan tâm đến tiền bạc.