Thư ký ở bên cạnh nhanh chóng nói: "Cậu chủ, Mã Nam Lăng quen biết rất rộng. Tôi nghĩ Lưu Đức Luân biết rất rõ chuyện này”. "Nhưng Lưu Đức Luân lại dám động đến cả Mã Nam Lăng. Có thể thấy thế lực sau lưng hắn không hề nhỏ!" "Nhỏ hay không thì phải đợi cậu đây đích thân đến Đông Hải một chuyến mới biết được”. Thư kí nghe thấy thế không khỏi giật mình: "Cậu muốn đi đến Đông Hải sao?" Tô Phương Hoa cầm một hộp quà nhỏ ở bên cạnh lên, trong đó có một vài cây đàn hương tinh xảo trị giá 200.000. "Vài ngày nữa là sinh nhật lần thứ bảy mươi của Hổ Gia”. "Các nhân vật có chút máu mặt ở tỉnh chúng ta sẽ đổ xô tới Đông Hải”. "Tôi không thể vắng mặt trong bữa tiệc này”. "Hơn nữa tôi muốn gặp giám đốc Hứa của tập đoàn Lăng Tiêu từ lâu rồi”. Lúc này, thư ký dường như đã nghĩ ra điều gì đó, vội nói: "Cậu chủ, tôi tình cờ biết được một tin”. "Cô Hứa có một người chị họ làm việc trong công ty con của tập đoàn chúng ta”. “Ồ?”, Tô Phương Hoa nghe thấy vậy hai mắt sáng rực lên, nói: “Vậy cậu gọi cô ta đến đây đi”. Thư ký dường như đã đoán được Tô Phương Hoa sẽ nói như vậy ngay từ đầu. "Tôi đã đặt sẵn phòng trong khách sạn và trang trí lại nó một chút rồi đấy ạ”. "Tối nay, cậu chủ chứ thoải mái tâm tình với chị họ của giám đốc Hứa đi ạ”. Cùng lúc đó, tại một biệt thự nhỏ ở tỉnh. "Ông nội, bố! Không ổn rồi!" Hứa Thiên Tứ vội vàng đẩy cửa phòng làm việc ra. Lúc này, Hứa Thái An và Hứa Hải Phong đang bàn bạc công việc. Chương 124: Một tay gây dựng nên Mỗi lần nhìn thấy Hứa Thiên Tứ vội vàng bước vào, Hứa Hải Phong không nhịn được mà mắng anh ta vài câu. Tuy nhiên, ông ta chưa kịp nói gì, thì Hứa An Thái bên cạnh ông ta đã mở miệng nói. "Thằng bé này, ông đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi? Làm gì cũng phải bình tĩnh chứ". "Nhìn cậu Tô nhà người ta kìa, có hấp tấp giống cháu không?" "Cháu phải biết rằng, người làm được chuyện lớn ấy, thì luôn phải bình tĩnh trong mọi tình huống”. "Bất luận là nghe được tin gì, gặp phải chuyện gì, điều đầu tiên không phải là hoảng sợ, mà là nghĩ biện pháp đối phó”. Hứa An Thái nói một hồi, sau đó hỏi: "Nói đi, có chuyện gì thế?" "Ông ơi, tập đoàn Thái An mà ông dày công thành lập đã bị cậu Tô bán đi rồi!" "Ầm!" Hứa An Thái đập tay xuống một cách nặng nề, sau đó đột nhiên đứng lên: "Cháu nói cái gì?" “Nói lại cho ông nghe xem nào!”, Hứa An Thái chỉ vào Hứa Thiên Tứ, tay ông ta run lên vì tức giận. Hứa Thiên Tứ không dám nói ra ngay, sợ nói lại lần nữa, sẽ làm ông nội ức đến nỗi phải nhập viện như lần trước. "Mau lên! Nói cụ thể cho ông biết, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Hứa An Thái, người lúc nãy vẫn còn trường thành thận trọng, điềm tĩnh trước mọi tình huống, lúc này cũng kích động như một đứa trẻ. Cả khuôn mặt ông ta đỏ bừng lên vì tức giận. Hứa Thiên Tứ liếc nhìn Hứa Hải Phong, khi thấy Hứa Hải Phong gật đầu, anh ta mới nói: "Ông, cháu mới nghe được tin từ Đông Hải”. "Để đối phó với Lưu Đức Luân, cậu Tô đã bán tập đoàn Thái An của chúng ta cho Mã Nam Lăng, trùm của An Hải”. "Nghe nói cậu Tô bán cho Mã Nam Lăng với giá rất thấp, như thể tặng không cho hắn”. Nghe vậy, Hứa Hải Phong đột nhiên đế vào: "Chiêu này của cậu Tô rất được! Rất lợi hại đấy”. "Mượn tay của trùm An Hải, để đối phó với nhà Hứa Hiếu Dương”. Hứa An Thái thì lại tức giận đến mức râu tóc rũ rượi. Ông ta mở miệng chửi: "Lợi hại cái con khỉ!"