Lâm Mộc Báo Thù (Lâm Thiếu Báo Thù)

Chương 789: “Hứa Mộc Tình, không ngờ đúng là cô”.



Tô Phương Hoa thấy Lý Phong đứng yên tại chỗ không nói gì còn tưởng rằng Lý Phong bị mình doạ sợ rồi, không khỏi ngẩng cao đầu.

Anh ta cười lạnh một tiếng: “Bảo vệ, lập tức ném người này ra ngoài ngay”.

Bảo vệ của tập đoàn Lăng Tiêu không hề nhúc nhích.

Mấy vệ sĩ sau lưng Tô Phương Hoa bèn tự ý đi tới.

Không đợi bọn họ đến gần, Hứa Mộc Tình đã lạnh lùng nói: “Anh Tô, tôi quên chưa giới thiệu, anh ấy là chồng tôi”.

Tô Phương Hoa nhướng mày, nhìn về phía Lý Phong với ánh mắt càng khinh thường hơn.

“Thì ra anh là tên con rể ăn bám kia, nghe nói chẳng những anh là kẻ lang thang còn bị bệnh thần kinh nữa đúng không”.

“Tôi rất muốn biết đầu óc của anh có vấn đề ở chỗ nào đó?”

Lúc này, Lý Phong đột nhiên tiến lên một bước.

Nắm đấm!

Nắm đấm của anh xuyên qua không khí.

“Bụp” một tiếng đánh lên khuôn mặt tuấn tú của Tô Phương Hoa.

Tô Phương Hoa bị đánh cho ngơ ngác.

Mãi đến khi anh ta cảm thấy trong xoang mũi mình có một dòng nhiệt nóng chảy xuống, anh ta duỗi tay chạm nhẹ vào mũi mình.

Sau đó, Tô Phương Hoa lập tức la lên y như đám con gái: “Máu! Tôi chảy máu rồi!”

“Cái tên chó chết này, anh dám đánh tôi á?”

“Tôi là Tô Phương Hoa, là công tử đứng đầu Giang Châu đấy!”

“Tôi muốn giết chết anh chỉ cần nói một câu thôi là được, con mẹ nó, anh chán sống rồi sao?!”

Cả sảnh lớn vang vọng tiếng hét chói tai như phụ nữ của Tô Phương Hoa.

“Cậu chủ Tô này làm sao thế? Sao không giống với công tử đứng đầu Giang Châu trong lời đồn chút nào vậy?”

Chương 127: Mùi dung dịch vệ sinh phụ nữ

“Tao nhã lịch sự, dáng vẻ hào phóng trong lời đồn đâu?”

“Sao bây giờ nhìn giống một người phụ nữ đanh đá thế?”

Mấy nhân viên nữ khi nãy còn đang si mê lập tức bình thường trở lại, đều nhìn Tô Phương Hoa với ánh mắt ghét bỏ.

Bác gái lao công bên cạnh đẩy xe rời đi, vừa đi còn vừa lắc đầu: “Chậc chậc, bây giờ đàn ông trông đẹp trai đều không đáng tin cậy”.

“Xảy ra chuyện gì? Là ai dám bất kính với anh Tô vậy hả?”

Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nữ vô cùng ngạc nhiên.

Sau đó lập tức nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc thời thượng, tóc uốn xoăn, trông vô cùng lẳng lơ bước nhanh tới.

Khi nhìn thấy người phụ nữ này, Hứa Mộc Tình hơi nhíu mày.

Nhưng cô vẫn lễ phép tiến lên chào hỏi cô ta: “Chị họ, đã lâu không gặp”.

“Hứa Mộc Tình, không ngờ đúng là cô”.

“Cô thật sự thành giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu rồi à”.

Chị họ Trương Diệu Diệu của Hứa Mộc Tình khoanh tay trước ngực, thái độ vô cùng kiêu ngạo.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn là công chúa nhỏ được người nhà cưng chiều.

Thành tích của cô ta vẫn luôn là xuất sắc nhất.

Sau khi tốt nghiệp, cô ta lập tức đến tập đoàn Tô thị làm việc với thành tích vượt trội.

Tuổi còn trẻ mà đã là quản lý cấp cao của một công ty con của Tô thị.

Sau khi ngủ với Tô Phương Hoa mấy đêm, cô ta trực tiếp được đề bạt lên trụ sở chính tập đoàn làm nhân viên hành chính.

“Tôi nói này Hứa Mộc Tình, cô cũng chỉ là giám đốc của một tập đoàn nhỏ ở quê thôi, cô có biết thân phận của anh Tô cao quý đến mức nào không”.

“Nếu là mọi khi, dù các người có quỳ xuống dập đầu cũng không gặp được anh Tô đâu”.

“Lần này nếu không vì anh Tô đến tham gia tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của Hồ Gia, có khi cả đời các người cũng không được gặp mặt anh Tô ấy chứ”.

“Vậy mà các người không biết cảm ơn, còn dám làm khó anh Tô ở đây, đúng là thấp hèn! Không biết sống chết!”

“Này, mũi của chị bị lệch rồi kìa”.

Lý Phong bất thình lình nói một câu khiến Trương Diệu Diệu hoảng sợ.

Cô ta vội quay đầu, duỗi tay sờ mũi mình.

Trương Diệu Diệu trừng đôi mắt quét mascara nhập khẩu, dùng ngón tay sơn đỏ như máu chỉ vào Lý Phong.

“Một kẻ lang thang cả người đều là mùi hôi thối như cậu mà cũng dám giễu cợt tôi hả?”

“Kẻ lang thang cũng tốt hơn một người phụ nữ mũi giả, mặt giả, ngực giả, mông giả, từng làm phẫu thuật phục hồi màng trinh ba lần, sáu lần bị bệnh phụ khoa nghiêm trọng như chị đúng không?”