Tiếng đàn ông từ ngoài truyền đến. "Đợi chút". Hứa Hiếu Dương chỉnh lại quần áo. Lúc ông ấy cầm lấy áo vest định mặc vào ngoài của bỗng "rầm" một tiếng. "Đúng là người sống ở nơi khỉ ho cò gáy, lề mà lề mề". Kỳ Ti Mẫn vừa khiêu khích xong thì có mười mấy người từ ngoài lao vào vây quanh Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương. "Mấy người là ai? Định làm gì?" Hứa Hiếu Dương vội kéo Liễu Ngọc Phân ra sau lưng. Ông cảm thấy đám người trước mặt người đông thế mạnh. Chương 261: Lại đẻ một đứa "Ông là Hứa Hiếu Dương?" Kỳ Ti Mẫn hất cằm, ánh mắt nhìn Hứa Hiếu Dương như nhìn con chuột con gián vậy. "Đúng vậy!" "Ông là chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu?" Hứa Hiếu Dương gật đầu: "Xin hỏi cô là ai?" Tuy trong lòng lo lắng nhưng Hứa Hiếu Dương vẫn bình tĩnh, giọng nói không chút bối rối. "Lý Phong là con rể ông phải không?" "Phải". Hứa Hiếu Dương vừa nói xong, Kỳ Ti Mẫn lập tức hừ lạnh: "Không tìm nhầm người, dẫn đi". "Mấy người muốn làm gì? Chúng tôi không đắc tội mấy người". Liễu Ngọc Phân bị dọa sợ, vội hét to. Kỳ Ti Mẫn nhanh chân bước đến, tát bà ấy một cái. "Người đàn bà đê tiện sinh ra một con ả đê tiện, lại có một thằng con rể rác rưởi". "Hắn mà cũng dám đánh em trai tôi". "Lần này hai người rơi vào tay tôi, xem tôi làm sao lột da chó của hai người xuống". Lúc Kỳ Ti Mẫn dẫn hai người Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân ra khỏi phòng. Một người đàn ông đứng cuối hành lang bất ngờ hét lên: "Đứng lại". Là Triệu Tứ - lái xe của Hứa Hiếu Dương. Thấy vẻ mặt Triệu Tứ lạnh lùng bước đến. Kỳ Ti Mẫn cười khẩy: "Hai người lên đánh què chân hắn rồi ném xuống dưới đi". Hai tên bảo vệ nhe răng cười lao về phía Triệu Tứ. "Bịch! Bịch!" Hai tiếng vang lên. Bọn chúng còn chưa kịp làm gì đã bị Triệu Tứ đấm ngã lăn ra. Triệu Tứ trợn mắt tức giận nhìn Kỳ Ti Mẫn: "Mau thả ông bà chủ ra". "Không ngờ đánh được phết đấy chứ". "Lữ Mãnh đánh mạnh vào. Tôi muốn thấy anh đánh què tay chân thằng cha này". Nghe Kỳ Ti Mẫn nói thế, một gã đàn ông mặc đồ trắng từ từ xuất hiện trong tầm mắt Triệu Tứ. Dáng người gã không cao lắm nhưng gã vừa xuất hiện vẻ mặt Triệu Tứ nghiêm túc hẳn lên. Người này là cao thủ! Chỉ so về khí thế Triệu Tứ cũng tự biết mình đã thua rồi. Nhưng dù biết đánh không thắng được gã, Triệu Tứ vẫn dũng cảm lao lên. Anh ta không thể khiến Lý Phong thất vọng. Cho dù có chết đi chăng nữa! "Bịch!" "Bịch!" "Bịch!" Trên hành lang thỉnh thoảng lại vang lên tiếng tay đấm chân đá. Là vệ sĩ của Hứa Hiếu Dương nên năng lực của Triệu Tứ cũng chẳng phải dạng vừa. Anh ta tiến bộ rất nhanh, năng lực trong đội của Lý Phong cũng thuộc dạng top đầu. Nhưng kẻ địch lần này của anh ta quá mạnh. Lữ Mãnh là một trong ba đại cao thủ nhà họ Tôn. Triệu Tứ không phải đối thủ của gã. Sau hơn mười chiêu Lữ Mãnh đã đánh gãy tay phải của Triệu Tứ. "Rắc rắc!" "Phụt!" Triệu Tứ phun ra một ngụm máu, cả người văng về sau mười mấy mét đập mạnh vào tường. Lữ Mãnh không dừng lại. Gã từ từ bước lại gần. Mùi chết chóc ngày càng nồng. Liễu Ngọc Phân lúc này vội hét lớn: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Chúng tôi sẽ đi cùng mấy người mà, chúng tôi đi cùng mấy người là được mà".