"Người tốt như chồng tôi, không nói đến cả thiên hạ, ít nhất thì tìm cả cái Thiên Môn cũng không có người thứ hai đâu!" "Người tên Lý Phong dám ra tay trước mặt bao người”. "Cho thấy người này là một tên khốn ngang ngược, kiêu ngạo và độc đoán!" "Chú Lỗ, nếu bây giờ chú không bắt hắn cho tôi”. "Tôi nhất định sẽ làm mọi thứ có thể để bắt được hắn!" "Nếu thật sự không được, tôi sẽ gọi điện thoại báo cho ông nội!" Như đã đoán được Vi Thắng Nam sẽ nói lời này, sếp Lỗ cười nói: "Chú đến đây là để nói cho cháu một chuyện”. "Ông nội cháu đã về nhà rồi, ông ấy đặc biệt sai chú đến đón cháu về”. Kể từ khi Vi Thắng Nam kết hôn với Nghê Quang Văn, cô ấy đã có rất nhiều mâu thuẫn với gia đình mình. Cô ấy đã dứt khoát dọn ra khỏi nhà, sống với một mình Nghê Quang Văn. Ngày thường, dù gia đình có gặp nhau, họ cũng lờ nhau đi. Bày ra biểu cảm cả đời này cũng chả cần nhau nữa. Lần này, vì người đàn ông yêu quý của cô ấy. Vi Thắng Nam bất kể làm gì cũng phải bắt được Lý Phong! Vi Thắng Nam lên xe với sếp Lỗ. Xe chuyển động chầm chậm trên đường. Vi Thắng Nam vẫn sưng mặt lên. Sếp Lỗ liên tục cười hỏi về quá trình quen nhau của Vi Thắng Nam và Nghê Quang Văn. Ban đầu Vi Thắng Nam chả buồn quan tâm. Tuy nhiên, cô ấy không thể chịu được sự tra hỏi liên tục của sếp Lỗ, cuối cùng cô đã kể câu chuyện hai người gặp nhau và yêu nhau. Khi Vi Thắng Nam còn nhỏ, cô ấy luôn phải theo cha mẹ vào nam ra bắc. Vì công việc của cha mẹ, cô ấy đã đến rất nhiều thành phố. Vì bố mẹ cô ấy thường xuyên chuyển công tác, nên cô ấy có rất ít bạn thân xung quanh mình. Cho đến năm thứ hai trung học, cô ấy gặp Nghê Quang Văn. Vi Thắng Nam đã bị một số tên côn đồ bắt nạt khi mới vào trường. Chính Nghê Quang Văn là người đã đứng ra giúp đỡ cô ấy. Hôm đó, Nghê Quang Văn đã bị đánh đập dã man bởi những kẻ côn đồ đó. Kể từ lúc đó, cuộc sống của Vi Thắng Nam đã có thêm hình bóng của một chàng trai. Mặc dù, Vi Thắng Nam đã chuyển trường sau đó. Nhưng, cô ấy và Nghê Quang Văn vẫn luôn viết thư cho nhau. Họ hẹn nhau vào cùng một trường đại học. Trong khuôn viên trường đại học, hai người họ chính thức yêu nhau. Sau khi tốt nghiệp đại học, liền tiến đến hôn nhân. Mặc dù lúc đó bị gia đình phản đối nhưng Vi Thắng Nam vẫn kiên quyết. Nghe vậy sếp Lỗ đột nhiên hỏi: "Nhân tiện, chú nhớ cháu khi còn bé rất thích ăn bánh kếp nhỉ?" Vi Thắng Nam gật đầu: "Món ăn yêu thích của cháu đúng là bánh kếp”. "Thích vị chua chua ngọt ngọt của chanh leo đúng không?" Lời nói của sếp Lỗ khiến Vi Thắng Nam không khỏi sửng sốt. Bánh kếp thường là loại bánh mặn. Muốn nó có vị chua ngọt, cùng lắm cũng chỉ cho một ít nước sốt cà chua vào thôi. Nhưng chưa ai cho chanh dây vào cả. Vi Thắng Nam chưa bao giờ ăn loại bánh kếp này. Hơn nữa loại trái cây yêu thích của Vi Thắng Nam là chanh dây. Nếu có thể thêm chanh dây vào bánh kếp. Đối với Vi Thắng Nam, đó chắc chắn là thứ ngon nhất trên thế giới. Sếp Lỗ nói với Vi Thắng Nam rằng ông ấy tình cờ biết rằng có một gian hàng bán bánh kếp có hương vị này. Vì vậy, liền lái xe tới. Hai người ngồi trong xe không hề xuống. Mà đã để thư ký xuống mua nó. Khi Vi Thắng Nam cắn một miếng, miếng bánh kếp tràn ngập hương thơm, vị chua ngọt của chanh dây. Một sự ấm áp chưa từng có tràn qua cơ thể. Không biết tại sao, lúc này nước mắt bất giác chảy xuống. "Tại sao cháu lại khóc?" Sếp Lỗ nhanh chóng đưa khăn ăn cho cô ấy. Lúc này, Vi Thắng Nam không khỏi nhìn gian hàng nhỏ phía trước không xa. Ở một khoảng cách xa, cô nhìn thấy một người. Tóc của người đàn ông này hơi rối. Anh ấy có hốc mắt trũng sâu và quầng thâm nặng. Có vẻ như đã ngủ không ngon một hai ngày rồi. Anh ấy trông rất mệt mỏi. Nhưng khi đối diện với khách, anh ấy vẫn sẽ nở một nụ cười rất tươi. Lúc này. Trái tim của Vi Thắng Nam. Giống như bị ai đó đấm cho một phát! Cô ấy đã không nhìn thấy nụ cười đó trong nhiều năm rồi! Vi Thắng Nam nhìn từ xa qua cửa kính. Lúc này, sếp Lỗ nhìn Vi Thắng Nam nói: "Có phải người đó trông rất quen không?"