Không lâu sau, cuối cùng cũng có một giọng nói vang lên.
Nhưng hình như là người đi đường đang nói chuyện.
“Trời ơi phải làm sao đây? Hình như cô ấy bị thương rất nặng! Liệu cô ấy có chết không?”
“Rơi từ tầng sáu xuống không chết mới là lạ”.
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau gọi xe cấp cứu đi chứ!”
Trần Quả rơi từ tầng sáu xuống.
Hai hàng lông mày của Lý Phong xoắn chặt vào nhau.
Lý Phong không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp xoay người lao ra khỏi ngõ!
Nhanh!
Nhanh!
Nhanh!
Bình thường đi ô tô đến đó cần mười phút, nhưng bây giờ Lý Phong chỉ cần hai phút đã kịp tới nơi.
Khi Lý Phong đến nơi, nhìn thấy dưới lầu có rất nhiều người đang vây quanh.
Trần Quả nằm trên vũng máu, còn Hứa Mộc Tình thì không thấy đâu!
Lý Phong thẳng thừng đẩy đám người này sang một bên, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Trần Quả.
Anh lập tức bế Trần Quả lên, xoay người chạy về phía bệnh viện gần nhất.
Lý Phong cúi đầu nhìn Trần Quả trong lòng.
Lúc này, Trần Quả nhắm chặt một mắt.
Còn mắt còn lại mở được một nửa.
Ánh mắt cô ấy khẽ run lên, tựa hồ như có rất nhiều điều muốn nói.
Lý Phong trầm giọng nói: “Cố gắng lên, không được ngủ!”
“Không có lệnh của tôi, cô không được chết!”
Lý Phong lao vào bệnh viện tư nhân cách đó vài km như một cơn gió.
Lý Phong vừa xông vào cổng bệnh viện liền hỏi nhân viên đang ngồi sơn móng tay ở dưới sảnh: “Phòng phẫu thuật ở đâu?”
Nhân viên không buồn ngẩng đầu, chỉ về hướng hành lang bên trái.
“Bụp!”
Lý Phong đá tung cánh cửa phòng phẫu thuật.
Giường bệnh trong phòng phẫu thuật lúc này trống không.
Ba y tá đang phân loại các dụng cụ còn sót lại từ ca mổ lần trước.
Ba y tá chưa kịp phản ứng lại, Lý Phong đã đặt Trần Quả lên bàn mổ lạnh lẽo.
“Bật đèn lên!”
“Đóng cửa lại!”
Lúc này, giọng điệu trong lời nói của Lý Phong khiến người khác không thể nào từ chối, thậm chí cũng không dám lên tiếng chống đối.
Một y tá vội vàng đóng cửa phòng mổ.
Lúc này, Lý Phong giật lấy một chiếc kéo của một trong số ba y tá ở đó.
Khoảnh khắc này, ánh sáng lạnh lẽo từ cây kéo liên tục lóe lên.
Trong nháy mắt, quần áo của Trần Quả đã bị Lý Phong cắt sạch.
Khi ba y tá gần đó nhìn thấy cơ thể của Trần Quả đã bị biến dạng hoàn toàn và tổn thương nghiêm trọng, bọn họ vội vàng lấy tay che miệng.
Nét mặt Lý Phong bình tĩnh, ánh mắc sắc bén như dao.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt vẫn đang hé mở của Trần Quả, hỏi.
“Nhóm máu của cô là nhóm máu gì?”
Trần Quả không thể nào nói được, chỉ có thể dùng ngón tay run rẩy dính đầy máu của mình vẽ một vòng tròn lên không trung.
“Cô lập tức đến ngân hàng máu lấy nhóm máu O qua đây”.
Cô y tá mà Lý Phong gọi, lập tức gật đầu, vội vàng chạy ra ngoài.
Sau đó, đèn trên bàn mổ được bật sáng.
Lý Phong đi tới bồn rửa tay ở bên cạnh, rửa tay sạch sẽ, bôi thuốc khử trùng.
Khi Lý Phong đặt tay của mình dưới ánh đèn phẫu thuật, hai cô y tá ở gần đó bỗng thấy hơi chói mắt.
Bọn họ phát hiện ra bàn tay của người đàn ông lạ mặt trước mắt này, dưới ánh sáng chiếu rọi của đèn phẫu thuật, bàn tay của anh lóe lên một tia sáng trong suốt như một viên ngọc quý!