Sau đó, Lý Phong lại nói: “Em nhìn mặt sau cuốn sách này, xem có phải có một nút ấn hay không?” Kết quả, Hứa Hạo Nhiên thật sự tìm thấy một nút ấn có kích thước bằng một chiếc cúc áo. Sau đó, một tiếng ‘tạch’ vang lên. Toàn bộ giá sách từ từ chuyển động. Đằng sau giá sách có một két sắt. “Anh rể, anh đỉnh quá luôn ấy!” “Sao anh biết có cơ quan mật thất đằng sau cuốn sách này vậy!” Lý Phong bình thản nói. “Tống Đại Giang là một gã đàn ông xuất thân từ nông thôn”. “Còn chưa học xong tiểu học, em nghĩ xem hắn có đọc sách không?” “Cái giá sách này rõ ràng chỉ là đồ trưng bày”. “Hắn nhất định sẽ không đọc những cuốn sách này”. “Từ lúc mua chúng đến giờ, có lẽ là chưa từng động vào”. “Em nhìn kỹ một lượt các cuốn sách bên cạnh, so với cuốn sách Anna Karelina này, cuốn nào nhiều bụi hơn?” Khi Lý Phong nói như vậy, Hứa Hạo Nhiên mới chợt nhận ra. Cuốn sách cậu ta cầm trong tay rõ ràng ít bụi hơn. Còn những cuốn sách bên cạnh có thể nhìn thấy một lớp bụi trên bề mặt. Lý Phong lại nói với Vương Tiểu Thất: “Lấy công thức ra rồi sau đó đốt hết chỗ tài liệu trong két đó đi”. “Nếu như có tiền thì ném xuống”. “Vâng ạ!” Vừa nghe đến tiền, Hứa Hạo Nhiên vội vàng nói: “Anh rể, nếu ném hết chỗ tiền đó đi thì lãng phí quá, nếu như có tiền thì để em mang về đi”. “Anh rể anh cũng biết, dạo này em kẹt thế nào mà”. “Em nghĩ rằng mang số tiền đó về, rồi sau khi bị mẹ tịch thu, cuối cùng em còn lại bao nhiêu?” Cũng đúng. Có người mẹ tuyệt vời như vậy ở đây, Hứa Hạo Nhiên không khỏi rùng mình. Ngay sau đó, Vương Tiểu Thất đã mở được chiếc két sắt trông có vẻ rất cao cấp này. Quả nhiên, tìm thấy một công thức trông rất cũ ở bên trong. Đồng thời, bên trong cũng có rất nhiều tài liệu. Làm theo những lời Lý Phong nói, Vương Tiểu Thật thiêu rụi tất cả chỗ tài liệu này bằng một ngọn lửa. Còn ba triệu tiền mặt ở trong. Hứa Hạo Nhiên nước mắt lưng tròng, ném hết số tiền đó qua cửa sổ. Nửa tiếng sau. Tống Đại Giang đạp một đạp khiến đội trưởng đội bảo vệ của khách sạn Phương Đông ngã sõng soài ra đất. Hắn vô cùng tức giận! Hét lớn vào mặt đội trưởng đội bảo vệ. “Đám ngu chúng mày làm cái đéo gì thế?” Chương 504: Bảo bối của William “Chúng mày lại dám ở dưới lầu nhặt tiền! Là đám chó chết đó lấy tiền của tao đấy”. “Số tiền đó đều là của ông đây đấy!” “Tiền của ông đây đấy! Ba triệu lại bị chúng nó ném xuống hết rồi!” Tống Đại Giang định tiếp tục đá vào người đội trưởng đội bảo vệ để trút giận. Sau đó nghe thấy tiếng nhân viên phụ trách đại sảnh vội vàng đi tới. “Giám đốc, ông chủ đưa anh William tới, bây giờ ông ấy đang ở trong phòng tổng thống”. Vừa nghe thấy câu này, Tống Đại Giang vội vàng đi tới phòng tổng thống. Tống Đại Giang vừa bước vào phòng. Đang định cung kính báo cáo công việc như thường ngày với Hậu Thụy Minh. Hậu Thụy Minh sốt ruột xua tay. Ông ta nói với Tống Đại Giang: “Bây giờ tôi có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng cần cậu đi hoàn thành”. Vừa nghe thấy có nhiệm vụ, trong lòng Tống Đại Giang vui như nở hoa. Hắn đi theo Hậu Thụy Minh mười mấy năm rồi, cũng được coi là người bạn tâm giao của Hậu Thụy Minh. Nếu như hoàn thành được ‘nhiệm vụ quan trọng’ lần này, chắc chắn hắn sẽ nhận được thêm nhiều lợi ích! “Cậu lập tức đến sân bay đón một nhân vật rất quan trọng cho tôi”. “Cô ấy là bảo bối của anh William đây!” “Tôi nói cho cậu biết, nếu như nhân vật quan trọng này xảy ra chút chuyện gì”. “Dù chỉ là một sợi tóc, tôi cũng sẽ không tha cho cậu!”