Chúng mày đợi đấy cho tao”. “Không có nguyên liệu nấu ăn, để tao chống mắt lên xem chúng mày mở nhà hàng kiểu gì?” “Đến lúc đó, tao sẽ bắt chúng mày quỳ rạp rồi cầu xin trước mặt tao!” “Để con đàn bà đó liếm từng bộ phận trên cơ thể tao như một con chó!” Trên đường lớn, Hứa Hạo Nhiên chăm chú lái xe. Lý Phong và Hứa Mộc Tình bây giờ đã ngồi ở hàng ghế sau. Khuôn mặt Hứa Mộc Tình hiện lên vẻ buồn bã, lông mày khẽ cau lại. “Chồng à, bây giờ các công ty cung cấp nguyên liệu ở thủ đô đều không chịu hợp tác với chúng ta”. “Không có nguyên liệu thì làm sao chúng ta mở cửa hàng được đây?” Kết quả, Lý Phong nói một câu khiến Hứa Mộc Tình cạn lời: “Trực tiếp đến chợ rau mua rau không phải là được rồi sao”. Hứa Hạo Nhiên đang lái xe đột nhiên mỉm cười. Cậu ta cười khổ. “Anh rể, bọn em đã nghĩ tới cách đó rồi”. “Anh Khoát Hải ngày nào cũng lái xe tải đi vòng quanh các chợ rau ở thủ đô”. “Tuy nhiên, đến cổng chợ anh ấy cũng không vào được”. “Chỉ cần nhìn thấy anh Hải, bọn họ lập tức cử người ra chặn anh ấy lại”. “Có một lần, anh Hải lẻn vào bên trong chợ”. “Những người bán rau đó đã được được nhắc nhở trước rồi”. “Không ai dám bán rau cho chúng ta cả”. Lúc này, Lý Phong chỉ tay vào một góc bên phải ở phía trước nói: “Tới chỗ đó rồi rẽ vào”. “Rẽ trái ở ngã tư thứ ba”. “Đi thêm năm mươi mét nữa sẽ có một chợ rau”. Theo những gì Lý Phong nói, Hứa Hạo Nhiên đã lái xe đến trước cổng một chợ rau. Lần này, Lý Phong không đi vào trong. Mà bọn họ đi vòng quanh chợ rau. Các quầy hàng trong chợ rau đều phải trả tiền. Nguồn hàng của người bán hàng do các công ty chuyển phát cung cấp. Mọi nguồn hàng của bọn họ đều nằm trong tay công ty chuyển phát. Vì vậy chỉ cần người nhà họ Tiền không buông tha. Đám người Lý Phong căn bản không thể mua được bất kỳ nguyên liệu nào. Ở không gian thoáng đãng bên cạnh chợ rau, có vài cụ già đang ngồi xổm ở bên đường để bán rau. Rau trong giỏ của những cụ già này đều là do họ tự trồng. Khu chợ rau này tuy không gần nông thôn. Nhưng vì để mưu sinh. Những ông cụ này ngày nào cũng vất vả đạp xe từ lúc hai, ba giờ sáng đến đây để bán rau. Hứa Hạo Nhiên cau mày, nói với Lý Phong: “Anh rể, ở đây chỉ có một loại rau duy nhất”. “Hơn nữa mua về nấu lên hương vị cũng sẽ không được ngon lắm”. “Chúng ta không thể chỉ dựa vào rau xanh và cà rốt để kinh doanh được”. Lý Phong đang định nói, lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng quát tháo của một người đàn ông. “Ông già này, tôi nói với ông bao nhiêu lần rồi!?” “Không được phép bán rau ở đây!” Quay đầu theo hướng phát ra âm thanh. Thấy hai người bảo vệ của chợ rau, tay cầm gậy, hùng hùng hổ hổ đứng trước mặt một ông cụ da ngăm đen. Một tên bảo vệ trong số đó cầm lấy quả cà chua, ném mạnh xuống đất. “Này thì bán này, bán này!” “Đống đồ thối nát của ông, vừa bẩn vừa xấu, ai