Tiếng quát của Lâm Ngụy Chấn khiến cho kẻ điếc cũng nghe thấy. Nhưng bên trong vẫn không phát ra bất kỳ âm thanh nào cả, hơn nữa điều khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị là. Sau khi Lâm Ngụy Chấn vừa quát tháo ầm ĩ thì cũng giống như những người xông vào trước đó, đều không thấy có động tĩnh gì nữa. Cả hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen. Lại trở nên yên ắng. Yên lặng đến mức những người đứng bên ngoài đều cảm thấy lạnh toát sống lưng. Dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. “Thịch”. “Thịch”. “Thịch”. Hà Bá Thiên là hội trưởng hội Giao Long hai mươi mấy năm, ông ta nghĩ rằng bản thân đã trải qua đủ loại sóng gió gian khổ. Nhưng khung cảnh trước mắt, khiến ông ta cảm thấy rất quỷ dị! Nếu là một tên tôm tép bé nhỏ xông vào mà không có động tĩnh gì thì cũng dễ hiểu. Nhưng người vừa xông vào là một trong tứ đại cao thủ. Bình thường nếu một mình đối mặt với hàng trăm người tấn công, hắn ta đều có thể bình tĩnh nhẹ nhàng ứng phó. Nhưng, hắn ta bây giờ không khác gì người bình thường, xì hơi một cái rồi mất tích luôn, không có động tĩnh gì. “Mẹ kiếp! Tao mặc kệ!” “Tất cả chúng mày xông hết lên cho tao!” Hà Bá Thiên gầm lên giận dữ, ông ta ra lệnh cho hai vị cao thủ khác dẫn theo mấy chục tên đàn em xông vào từ cửa chính. Có hai cao thủ trấn thủ. Tiếng hô hào của đám đàn em cũng rất hùng hổ. Nghênh ngang kiêu ngạo. Hung ác dữ tợn. Nhưng! Nhưng! Họ cũng giống những người trước đó. Vừa mới hô hào hùng hổ vậy mà lại không có bất cứ động tĩnh nào nữa rồi! Chương 549: Ai gọi đồ ăn ngoài “Chuyện gì thế này?” “Rốt cuộc là chuyện gì thế này?” Hà Bá Thiên đứng bên ngoài nổi cơn tam bành, nhưng ông ta không dám xông vào. Hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen này rõ ràng là địa bàn của ông ta, nhưng lúc này, cơ bản là ông ta không dám nhấc chân bước vào. Cửa của hội quán đã mở rộng. Nhìn thật giống cái miệng há rộng, đủ để nuốt trọn những người xông vào đó! Quan trọng là cả ba cao thủ của hội Giao Long đều vào trong rồi, thế nhưng cũng biến mất không dấu vết. Rốt cuộc có nhân vật thần bí nào đang ẩn nấp bên trong? Hay là quái vật? Khi đám đàn em của hội Giao Long đang bị tòa nhà trước mắt dọa cho sợ chết khiếp, không dám nhấc chân xông lên. Bỗng nhiên có một người đàn ông giao đồ ăn đi xe đạp điện đến. Anh ta dừng xe trước cửa tòa nhà trước sự quan sát của đám đông. Sau đó, xách đồ ăn đi vào bên trong. Vì phòng khách không có đèn, người giao hàng hơi do dự, anh ta đứng trước cửa gọi to một tiếng. “Là ai đã đặt đồ ăn?” “Tôi, của tôi”. Lúc này, trong bóng tối vọng lại tiếng một người đàn ông. Giọng người đàn ông này nghe có vẻ hơi ngớ ngẩn. “Ái chà! Mới sáng sớm đã phải ở đây làm một đống việc, tôi đói chết đi được!” Lúc này, liền nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên cười hi hi từ trong bóng tối đi ra. Cậu ta nhận đồ ăn từ tay người giao hàng. Đợi người giao hàng rời đi, Hứa Hạo Nhiên đứng dựa cạnh cánh cửa. Vừa ăn mỳ, vừa nhìn Hà Bá Thiên cười. “Mấy anh em, có ai chưa ăn sáng không?” “Tôi có ý kiến, mấy người nên gọi mỳ của nhà hàng Hải Giác”. “Mỳ này, không chỉ dai, mà nước mỳ cũng đậm đà, hơn nữa còn đầy đủ, ăn no căng bụng.” Vừa nói Hứa Hạo Nhiên vừa cầm đôi đũa húp mì “sùm sụp”. Hà Bá Thiên nắm chặt tay! Ông ta tức đến run người! Vô cùng nhục nhã! Đây là sự sỉ nhục lớn! Hà Bá Thiên gầm lên giận dữ, lập tức dẫn đám lâu la còn lại xông đến chỗ Hứa Hạo Nhiên đang đứng. “Trời ơi!” “Ông đây còn chưa ăn hết bát mỳ, chúng mày đã động chân động tay rồi!” Nói xong, Hứa hạo Nhiên bưng bát mì quay đầu chạy. “Anh em, xong lên cho tôi!” “Ai bắt được thằng nhãi con này, tôi thưởng một triệu!” Phần thường dành cho người có lòng dũng cảm! Đám xã hội đen lưu manh kia, có ai là không vì tiền cơ chứ? Mới nghe đến một triệu tiền thưởng, họ lập tức hừng hực khí thế xông lên, từng người chấn chỉnh lại tinh thần, liều mạng phi vào trong bóng tối! Lúc này Hà Bá Thiên đứng trước cửa, ông ta không dám xông vào. Bởi vì, đám đàn em vừa xông vào, lại một lần nữa bặt vô âm tín. Im phăng phắc! Lúc này đứng ở cửa, cũng đã cảm thấy tòa này vô cùng ma mị và đáng sợ. Lúc này, Hà Bá Thiên đứng ở cửa lớn. Lúc nãy Hứa Hạo Nhiên còn đang đứng ăn mỳ ở đây. Thế nhưng mới chớp mắt thôi, cậu ta đã biến mất. Đám chân tay đuổi theo Hứa Hạo Nhiên cũng mất tích luôn. Đợi khi Hà Bá Thiên quay đầu lại, ông ta phát hiện sau lưng mình không còn lấy một bóng người. Biến mất hết rồi. Tất cả không còn một ai! Đường đường là hội trưởng hội Giao Long, vậy mà trong chớp mắt đơn độc một mình. “Cộp!”