Lâm Mộc Báo Thù

Chương 17: 17




“Anh nói cái gì?” Trần Uyển Nhi nghe thấy lời này, trợn tròn con mắt nhìn Lâm Mộc, giọng nói cũng trở nên gay gắt.

Tên nhóc này bảo cô phải cởi quần áo ư? Đùa cái kiểu gì vậy?
Đây đang là mùa hè đó nha, cô chỉ mặc một chiếc áo phông trắng, cởi như thế nào?
“Tiểu thư Trần Uyển Nhi, độc tố trong người cô đã ngấm sâu vào tủy, tôi phải đặt hai tay lên vị trí xương cột sống ở lưng cô để tiến hành vận công, áp chế độc tố, tóm lại nhất định phải cho hai tay tiếp xúc với xương cột sống.

” Lâm Mộc giải thích.

“Không được.

” Trần Uyển Nhi một mực từ chối.

“Khụ khụ, bạn nhỏ Lâm Mộc à, còn cách nào khác không cháu?” Lão Trần ngồi bên cạnh cũng bối rối ho khan.

Lâm Mộc nói: “lão Trần, bệnh viện có bao bác sĩ nam vẫn khám cho bệnh nhân nữ đó thôi, ngay cả những bệnh phụ khoa còn khám được, nếu lo ngại vấn đề riêng tư mà không phối hợp điều trị dẫn tới bệnh tình chuyển biến xấu, vậy người bị giày vò chẳng phải chính là người bệnh hay sao? ”
Lão Trần gật đầu: “Lâm Mộc nói cũng có lý, Uyển Nhi, cháu đưa Lâm Mộc tới phòng mình để cậu ấy điều trị nhé.


Trần Uyển Nhi cắn răng đi lên lầu.

Cô nàng thầm nghĩ, chỉ tiếp xúc phần lưng, không quá đáng lắm.

Lâm Mộc thấy vậy thì đi theo Trần Uyển Nhi lên lầu rồi vào phòng của cô nàng.

Căn phòng thoảng một mùi hương nhẹ nhàng, cách trang trí hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lâm Mộc.

"Căn phòng được trang trí với tông màu hồng làm chủ đạo.

Không ngờ Trần Uyển Nhi, nữ thần cao ngạo nổi tiếng ở Kim Châu lại có trái tim thiếu nữ mộng mơ như vậy.

" Lâm Mộc không khỏi phì cười.


“Đừng có cười! Tốt nhất anh hãy giữ kín chuyện này, nếu dám kể ra ngoài, tôi nhất định không tha cho anh.

” Trần Uyển Nhi nói giọng hung dữ để che giấu sự bối rối của cô nàng.

Phòng ngủ của cô hoàn toàn không có người ngoài đến chơi, đừng nói là một người đàn ông!
“Được rồi, nhanh lên nào!” Lâm Mộc ra hiệu cho Trần Uyển Nhi bắt đầu.

“Quay người đi, trước khi tôi cho anh quay lại thì không được quay.

” Trần Uyển Nhi trừng mắt thỏ, bày ra bộ dạng cảnh cáo Lâm Mộc.

“Phiền thật đấy, nói thật tôi không thèm nhìn lén cô đâu, cô cũng đâu có gì đáng để tôi nhìn lén.

” Lâm Mộc lắc đầu quay người đi.

“Anh.

.

” Trần Uyển Nhi giận tới mức giậm chân, cô nàng là giai nhân nức tiếng của Kim Châu.

Những người đàn ông ngưỡng mộ và muốn theo đuổi cô nàng nhiều không đếm xuể, cho nên trước nay Trần Uyển Nhi luôn tự tin vào sự quyến rũ của bản thân.

Thế mà tên nhóc này lại nói không thèm, không đáng?
Chẳng bao lâu, Trần Uyển Nhi bèn kêu Lâm Mộc quay người lại.

Lúc anh quay người lại, vừa hay phần lưng của Trần Uyển Nhi quay về phía anh, cô nàng còn dùng khăn tắm để che phía trước.

Lâm Mộc phải thầm thừa nhận rằng, tấm lưng của Trần Uyển Nhi quá đẹp, vóc dáng cũng vô cùng xuất sắc, phác họa nên những đường nét hoàn hảo khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ.

“Lâm Mộc, tôi đã cực kỳ phối hợp với anh rồi nha, nếu anh áp chế độc tố xong mà tôi vẫn bị đau đầu, thì chứng tỏ anh cố tình gạt tôi, cố ý sàm sỡ tôi! Vậy thì anh phải trả cái giá vô cùng đắt đó! ” Trần Uyển Nhi lạnh lùng cảnh cáo.


Tới lúc này cô nàng vẫn không dám chắc, liệu Lâm Mộc có thể trị khỏi chứng bệnh đau đầu này hay không.

“Nói nhảm nhiều thật đấy.


Lâm Mộc dứt khoát bước tới, đặt hai tay lên vị trí xương sống của Trần Uyển Nhi, sau đó lưu chuyển nội lực.

Ở khoảng cách gần, Lâm Mộc ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng trên người Trần Uyển Nhi.

Nói cô nàng không có sức hấp dẫn thì là giả.

Kế đó, Lâm Mộc phóng thích nội khí ra ngoài, một luồng năng lượng tiến nhập vào cơ thể Trần Uyển Nhi.

Trần Uyển Nhi hơi ngẩn người, lạ lùng quá, cô nàng cảm nhận được một luồng khí đang tiến vào người mình từ sau lưng.

Chuyện này như lật đổ tam quan của Trần Uyển Nhi, dù sao cô nàng cũng là một người vững lòng với chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa vô thần.

Chừng 10 phút sau, Lâm Mộc thu tay.

“Được rồi, kết thúc điều trị, tôi xuống lầu trước nhé.

” Lâm Mộc nói xong thì quay người đi ra ngoài.

Trần Uyển Nhi vô cùng kinh ngạc, cả quá trình, Lâm Mộc chẳng mảy may có ý đồ muốn ăn đậu hũ của cô nàng ư? Lẽ nào sức quyến rũ của Trần Uyển Nhi cô lại tệ đến vậy?
Dưới lầu.

“Bạn nhỏ Lâm Mộc, điều trị có thuận lợi không?” lão Trần liếc thấy Lâm Mộc xuống lầu thì lập tức hỏi han.

“Lão Trần yên tâm, mọi thứ đều thuận lợi, độc tố cũng tạm thời được áp chế.


” Lâm Mộc vừa trả lời vừa bước tới.

“Vậy thì cảm ơn cháu nhiều, cháu ngồi xuống đây trước đi.

” Lão Trần cười nói.

Lâm Mộc vừa ngồi yên vị, Trần Uyển Nhi cũng từ trên lầu xuống.

“Lão Trần, quá trình điều trị ban nãy chỉ có thể áp chế độc tố trong một tuần, tức là, nếu muốn duy trì việc áp chế độc tố, mỗi tuần cháu phải vận công áp chế lại một lần.

” Lâm Mộc nói.

“Mỗi tuần một lần.

” Trần Uyển Nhi vừa từ trên lầu xuống sửng sốt hỏi.

Cô nàng vốn tưởng chỉ cần áp chế một lần, cho nên lúc trước mới dẹp tính cách cao ngạo qua một bên, để Lâm Mộc ra tay.

Loại điều trị đáng xấu hổ này lại tiến hành mỗi tuần một lần ư?
“Tiểu thư Trần Uyển Nhi, nếu cô không nguyện ý thì tôi cũng chẳng miễn cưỡng làm gì, dù sao khi độc tố phát tác, người chịu khổ đâu phải tôi.

” Lâm Mộc tỏ vẻ sao cũng được.

Dù sao người chịu giày vò bởi độc tố là cô nàng, lẽ nào Lâm Mộc lại cầu xin nàng ta điều trị?
“Bạn nhỏ Lâm Mộc, dù quyết định thế nào cũng phải cảm ơn cháu đã giúp đỡ, cháu muốn trả tiền công thế nào cứ nói.

”lão Trần nói.

“Lão Trần, cháu không cần tiền thù lao, cháu chỉ muốn được ông giúp đỡ.

” Lâm Mộc quay người nhìn về phía lão Trần.

“Cháu nói trước đi.

” Lão Trần không đồng ý ngay, ông cụ đâu biết Lâm Mộc muốn nhờ ông cụ giúp việc gì.

Hồi nãy ông cụ nhắc tới thù lao mà không phải trả hứa hẹn ân tình, chính là không muốn nợ ân tình.


Sau khi lão Trần về ở ẩn, ông cụ từng hạ quyết tâm, phải tránh xa chuyện của giới thương nhân và chính trị, không bao giờ nhũng tay vào bất cứ chuyện gì nữa.

Cho nên, có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề, ông cụ nhất định không muốn nợ ân tình.

“Cháu nghĩ chuyện này không khó với lão Trần, cháu muốn vay 100 triệu tệ của ông, 1 năm sau sẽ trả, Tiền lãi được tính gấp đôi lãi suất một năm của ngân hàng, còn tiền gốc và tiền lãi được trả lại khi đáo hạn.


Kế hoạch tiếp theo của Lâm Mộc cần một khoản tiền lớn.

“100 triệu.

.

” lão Trần lẩm nhẩm lại, con số này không nhỏ đối với cụ, dù sao mấy năm qua ông cụ không qua lại với người bên ngoài, cũng không nhận tiền của giới thương nhân Kim Châu.

Nếu Lâm Mộc muốn 100 hay 200 vạn tệ, ông cụ có thể cho anh không chút do dự.

“Lão Trần, cháu chỉ muốn mượn tiền, đến hạn sẽ trả đủ gốc lãi, không phải muốn lấy cả 100 triệu.

” Lâm Mộc nói.

Trần Uyển Nhi lạnh lùng nói: “Lâm Mộc, anh vừa mở miệng ra đã đòi 100 triệu, khẩu khí cũng lớn ghê nhỉ? Cho dù là mượn tiền, anh lấy gì để đảm bảo? Nhà họ Lâm của anh đã sớm suy tàn, lỡ anh dùng hết 100 triệu thì lấy cái gì để trả?”
“Tôi dùng bản lĩnh của chính mình để đảm bảo món vay này.

” Lâm Mộc vẫn trầm tĩnh như mặt hồ lặng gió.

Lão Trần ngẩng đầu cười nói: “Như này nhé bạn nhỏ Lâm Mộc, ông sẽ chuẩn bị tiền cho cháu, dù sao chuẩn bị tiền cũng cần thời gian, lần sau cháu đến điều trị cho Trần Uyển Nhi, ông sẽ cho cháu mượn 100 triệu, thế nào?”
“Đương nhiên không vấn đề gì ạ!” Lâm Mộc đồng ý.

Lâm Mộc thầm than trong lòng, lão Trần không hổ là người trải đời.

Ông cụ nói như vậy, chính là một mũi tên trúng 3 con chim.

.