Lâm Mộc Báo Thù

Chương 217: 217




“Vị này là mẹ của Tịch Dương sao? Chị trẻ thật đấy!” Chủ tịch Thịnh Mỹ cười bước vào phòng khách.

“Ông chủ, ngài thật biết nói lời khen ngợi, ngài mau ngồi đi, tôi đi rót nước cho mọi người.” Bà Thẩm rối cả tay chân.

Chủ tịch công ty Thịnh Mỹ cuống quýt khoát tay: “Mẹ của Tịch Dương, đừng đừng! Chị đừng có khách sáo, hôm nay chúng tôi không phải khách, mà là người có tội đến để nhận lỗi với Tịch Dương.”
Advertisement
Lời này vừa thốt ra, bà Thẩm cũng lơ nga lơ ngơ, chuyện gì thế này? Con gái bà ta chỉ là nhân viên vô danh tiểu tốt, sao chủ tịch lại có thái độ này?
Hồi nãy nghe nói ông chủ và giám đốc của Thẩm Tịch Dương tới, bà Thẩm còn định bụng cầu xin thương tình để giữ lại công việc cho Thẩm Tịch Dương, kết quả vị ông chủ kia lại ăn nói khép nép dường này?
“Giám đốc Tề, ông còn ngây ra đó làm gì? Mau xin lỗi Tịch Dương đi!” Chủ tịch nghiêm mặt khiển trách.

“Vâng vâng!” Giám đốc Tề mau mắn bước tới trước mặt Thẩm Tịch Dương.


“Tịch Dương! Là giám đốc không đúng, hôm nay tôi không nên mắng cô, giờ tôi xin lỗi cô! Hi vọng cô đại nhân không so đo với kẻ tiểu nhân tôi đây, tha thứ cho sai lầm của tôi.”
Giám đốc Tề nói rồi ‘bốp’ một cái, cho tay ‘chào hỏi’ gương mặt của chính mình.

Ông ta tự tát vào mặt mình mấy phát, âm thanh “bộp, bộp,…” vang lên khiến người ta thấy ê ẩm.

Bây giờ, mất việc chỉ là chuyện nhỏ.

Giám đốc Tề không ngờ Thẩm Tịch Dương lại được một đại nhân vật như Mai Tổng chống lưng, vậy mà ông ta lại dám đắc tội cô, đây mới là lý do chính khiến ông ta lo lắng!
Chứng kiến những chuyện xảy ra, Thẩm Tịch Dương sững sờ đứng chôn chân tại chỗ, cô ấy cảm thấy mình như đang chìm trong giấc mộng, mọi chuyện xảy ra thật sự rất không chân thật.

Cái quái gì đang diễn ra vậy!
Thẩm Tịch Dương biết rõ ở thành phố hoa lệ này cô chẳng qua chỉ là một hạt cát nhỏ bé, bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng chà đạp, làm gì có đủ tư cách để giám đốc và chủ tịch phải trực tiếp đến nhà xin lỗi? Cuối cùng là có chuyện gì đang xảy ra?
Trong lúc giám đốc Tề đang ăn năn hối lỗi thì vị chủ tịch nhanh chóng lên tiếng: “Tịch Dương, giám đốc Tề đã xin lỗi cô, vì vậy xin cô đừng từ chức.


Người như cô chính là nhân tài, là tinh hoa ưu tú của công ty, chỉ cần cô đi làm trở lại, tôi hứa vị trí của giám đốc Tề sẽ trở thành của cô!”
“Vị trí của hai người sẽ đổi cho nhau, sau này ông ta chính là cấp dưới của cô còn cô sẽ trở thành sếp của ông ta!”
“Con gái tôi sẽ được thăng chức lên giám đốc sao? Thật tốt quá, ông quả là có mắt nhìn người! Ngài chủ tịch, ngài quả thật là sáng suốt!” – Mẹ Thẩm vừa nghe xong đã xém ngất đi vì hạnh phúc.

Thẩm Tịch Dương đứng dậy, cô không hề vui vẻ khi nghe những lời chủ tịch nói.

“Chủ tịch, ngài…Ngài có thể cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy ạ?” – Thẩm Tịch Dương cảm thấy chuyện này thật sự rất kì lạ, điều này khiến lòng cô rất bất an.

Chủ tịch cười xòa nói: “Tịch Dương, cô đừng giả bộ hồ đồ nữa, cô mang đến cho công ty chúng ta một vị khách hàng lớn như vậy, người hiểu rõ những chuyện đang diễn ra nhất đương nhiên là cô rồi!”
Khách hàng lớn? Thẩm Tịch Dương càng bối rối hơn, cô lấy đâu ra khách hàng lớn để mang về cho công ty chứ? Chuyện này là điều không thể!
“Chủ tịch, ngài…Có lẽ ngài có chút nhầm lẫn gì ở đây rồi?” – Thẩm Tịch Dương yếu ớt nói.

Chủ tịch thấy Thẩm Tịch Dương vẫn chưa chịu thừa nhận, ông ta liền cho rằng giận dữ trong lòng cô vẫn chưa hết, vì vậy mới cố tình không thừa nhận chuyện khách hàng lớn này.