Lâm Mộc Báo Thù

Chương 277: 277




“Đương nhiên tôi biết rõ, Tuyết Sơn Phái phái ông đến đây, chẳng phải là muốn giúp Tôn lão gia diệt trừ tôi hay sao?” – Lâm Mộc lạnh lùng nói.

“Bây giờ mọi chuyện nào còn đơn giản như vậy nữa, nói mau! Tứ trưởng lão, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì! Chuyện ông ấy mất tích có phải do cậu làm hay không!” – Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái đột nhiên quát lên.

“Tứ trưởng lão? Là ông già lần trước các ông phái đến để xử tôi sao? Tiếc quá, ông ta đã chết rồi, hơn nữa còn là tan xương nát thịt, ngay cả mảnh vụn cũng không còn.” – Lâm Mộc đáp trả.

Advertisement
Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái nghe đến đây, ông ta đã dám khẳng định Tứ trưởng lão thật sự đã chết rồi hơn nữa kẻ hạ thủ chính là Lâm Mộc.

“Tôi có nghe qua, cậu bất quá cũng chỉ ở Linh Ý Cảnh sơ kỳ, làm sao đủ trình để giết chết Tứ trưởng lão chứ? Nói! Kẻ giúp đỡ cậu là ai? Nếu kẻ đó ở đây thì mang hắn ra đây nhanh! Tôi sẽ xử lý hết đám tép riêu các cậu!” – Giọng nói của Nhị trưởng lão vang dội.

“Tôi chả cần ai giúp, Tứ trưởng lão của các ông chỉ cần một mình tôi là đã đủ bay màu rồi.” – Lâm Mộc nói.

“Nói lão, chỉ bằng cậu sao? Cỡ như cậu thì Tứ trưởng lão chỉ cần búng ngón tay một cái là xong, cậu giết ông ấy? Chuyện này chắc chắn không thể xảy ra! Cậu nghĩ lão phu ngu xuẩn lắm sao?” – Nhị trưởng lão của Tuyết Sơn Phái nghiêm nghị chất vấn.


“Ông không tin sao? Thế thì nếm mùi chút là sẽ tin thôi.” – Lâm Mộc cười lạnh.

“Nếu cậu cứ tiếp tục đơm đặt bịa chuyện như vậy, hôm nay lão phu sẽ phế bỏ cậu, sau đó vác về Tuyết Sơn Phái!” – Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái trầm giọng, một cổ nội lực chập chờn toát ra từ cơ thể ông ta.

Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái đã quan sát rất kỹ, ông ta xác định trong biệt thự hiện tại không có ai cả, sẽ không có bất kì kẻ nào có thể trợ giúp được Lâm Mộc.

Cho nên ông ta rất tự tin, lấy thực lực của ông ta để đối phó Lâm Mộc thì dễ như đạp chết một con kiến thôi.

“Linh Ý Cảnh đỉnh phong? Cấp cao nhất của Linh Ý Cảnh sao? Xem ra đợt này, Tuyết Sơn Phái cực kỳ quyết tâm muốn diệt trừ tôi nhỉ?” – Lâm Mộc nhìn chằm chằm ông ta.

“Cậu chắc cũng biết rõ, bản thân đang liều lĩnh thế nào chứ?” – Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái cười nhạt.

“Linh Ý Cảnh đỉnh phong quả thật rất mạnh nhưng chỉ như vậy mà ông cho rằng mình đã nắm chắc chiến thắng trong tay sao?” – Lâm Mộc nhếch mép cười.

Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Mộc phải đối mặt với người có cảnh giới cao hơn mình.


Lần trước ở hồ Thiên Sát, anh đã từng giao thủ với trưởng lão của Thanh Thương Phái.

Trước khi anh lên được Linh Ý Cảnh trung kỳ quả thật bị dập rất thê thảm nhưng sau khi đạt được nó, Lâm Mộc không chỉ an toàn thoát thân mà còn đánh trưởng lão Thanh Thương Phái bị thương đến hộc máu.

“Bớt nói nhảm đi, chuẩn bị nhận lấy cái chết này!”
“Cực Băng Chưởng!”
Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái dứt lời liền vung tay tung ra một chưởng.

Đòn đánh tung ra một đạo băng sương màu trắng, tỏa sáng trong đêm đen, lao tới vị trí Lâm Mộc như tên bắn!
“Lưu Quang Quyết!”
Mười ngón tay Lâm Mộc như đánh đàn, từ tay anh bắn ra từng luồng sáng, tỏa sáng trên bầu trời đêm thật rực rỡ.

Đùng đùng đùng!
Những luồng sáng điên cuồng trút xuống đòn băng sương kia, cuối cùng đánh tan Cực Băng Chưởng.

“Linh Ý Cảnh trung kỳ?” – Trong mắt Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái lóe lên một tia kinh ngạc.