Lâm Mộc Báo Thù

Chương 301: 301




Thấy anh ta nghiêm túc như vậy, Lâm Mộc cười cười, tỏ vẻ không để ý đến anh ta, nghi hoặc hỏi về tính xác thực trong lời nói của anh ta.

“Không có gì, tôi chỉ muốn nói người đàn ông bí ẩn đó có thể không khoa trương như vậy đâu, cũng có thể chỉ bình thường như tôi thôi.” Lâm Mộc nói.

Mong mọi người ủng hộ truyện để được lên top, để mỗi ngày được lên nhiều chương ạ
Advertisement
Hứa Thiến cười lạnh: “Giống anh? Ha ha, anh là cái thá gì mà xứng để so sánh với nhân vật lớn như này?”
“Vậy nếu tôi nói, thực ra tôi chính là nhân vật thần bí mà các người đang tò mò thì sao?” Lâm Mộc dựa lưng vào ghế, tay cầm ly rượu.

“Anh á?”
“Ha ha!”
Liêu Đào, Hứa Thiến sửng sốt, sau đó ôm bụng cười muốn đứt cả hơi, đến các bạn học có mặt trong phòng bao cũng không khỏi phì cười.

“Thẩm Tịch Dương,, cậu tìm thứ bạn trai kỳ lạ gì thế này? Dám ba hoa khoác lác cả mấy chuyện tày trời dường ấy! Còn dám mạo danh cả nhân vật thần bí cơ đấy! Anh ta không sợ chuốc họa sát thân hả?” Hứa Thiến mỉa mai.


“Cậu ấy nói thật mà.” Thẩm Tịch Dương nghiêm túc trả lời.

“Xì, Thẩm Tịch Dương, đầu óc cậu cũng có vấn đề rồi à? Mấy lời ma quỷ đó mà cậu tin được hả?” Hứa Thiến cười khinh miệt.

Các bạn học nhìn Thẩm Tịch Dương bằng ánh mắt kỳ lạ, đương nhiên nhìn Lâm Mộc bằng ánh mắt càng kỳ quái hơn.

Lớp trưởng nâng ly rượu đứng dậy: “Mọi người đừng thảo luận chuyện này nữa, tiếp theo chúng ta kính rượu với Anh Liêu nhé, cảm ơn Anh Liêu đã kể chúng ta nghe những chuyện thú vị này, cảm ơn Anh Liêu đã mời bữa cơm hôm nay, đương nhiên càng phải cảm ơn Hứa Thiến đã cho chúng ta thơm lây, được gặp mặt và làm quen với Anh Liêu.”
“Đúng đúng, đám bạn học rối rít nâng ly đứng dậy.”
“Mọi người không cần khách sáo.” Hứa Thiến nở nụ cười hư vinh vì cảm thấy hởi lòng hởi dạ.

Kính xong một ly rượu, mọi người lại tiếp tục tán gẫu chém gió, ôn lại chuyện cũ thời đại học, trong phòng bao không ngừng có người đứng dậy kính rượu Liêu Đào.

Phía Thẩm Tịch Dương lại khá yên ắng, dù cô ấy từng là hoa khôi của khoa, nhưng mọi người thấy Thẩm Tịch Dương và Hứa Thiến bất hòa nên chẳng ai nguyện ý tới trò chuyện với cô ấy.


Chỉ có Lớp trưởng đến kính Thẩm Tịch Dương một ly.

Ngô Tuyền ngồi bên cạnh khẽ huých khửu tay vào người Thẩm Tịch Dương: “Tịch Dương, bạn trai cậu sao thế? Sao anh ta và hai người Liêu Đào Hứa Thiến lại có xích mích vậy?”
“Tớ cũng không rõ.” Thẩm Tịch Dương lắc đầu.

“Tịch Dương, hay cậu và bạn trai qua đằng kia kính rượu Liêu Đào và Hứa Thiến đi, đều là bạn học cả, nói dễ nghe một chút là ổn thôi mà, dù sao hai người đó cũng lăn lộn tốt ở Ninh Đô này, đắc tội với họ chẳng phải chuyện tốt gì." Ngô Tuyền khuyên lơn.

Ngô Tuyền nói tiếp: “Thà có thêm một người bạn còn hơn là thêm một kẻ thù.

Tạo mối quan hệ có khi sau này cần dùng đến ấy chứ, cậu nói phải không nào?”
Dù sao Ngô Tuyền cũng là người mời Thẩm Tịch Dương tới buổi họp lớp, ầm ĩ thành ra thế này cô ấy cảm thấy áy náy trong lòng.

Hơn nữa thời đại học cô ấy là bạn tốt của Thẩm Tịch Dương, cho dù bây giờ mọi người không muốn qua lại nhiều với Tịch Dương, Ngô Tuyền vẫn vì tình bạn tốt đẹp năm xưa mà khuyên lơn Thẩm Tịch Dương.

“Không cần đâu Ngô Tuyền.” Thẩm Tịch Dương mỉm cười.

“Ôi, coi cậu kìa, thôi, dẫu sao chúng ta vẫn là bạn bè, hai đứa mình cũng uống một ly nào.” Ngô Tuyền nâng cốc bia lên uống.