Lâm Mộc Báo Thù

Chương 392: 392




Nhưng hiện tại Lâm Mộc đã có trong tay hai viên Băng Tâm Đan, có thể xóa bỏ trạng thái yếu ớt, cho dù đối mặt với tình huống xấu nhất thì anh cũng không sợ hãi!
Khi Trần Uyển Nhi nghe những gì Lâm Mộc nói, cô cảm thấy nhẹ nhõm.

"Nếu bọn họ dám báo thù, tôi liền dám yêu cầu bọn họ trả thêm tiền! Đúng lúc có thêm một ít tiền để dùng." Lâm Mộc cười.

Mặc dù bây giờ Lâm Mộc cũng không coi trọng tiền bạc lắm, nhưng dù sao thì mọi việc anh ấy thường làm đều cần đến tiền.

Advertisement
Làm gì có ai chê nhiều tiền đâu?
Sau đó Lâm Mộc đưa thẻ ngân hàng đang cầm trên tay cất vào trong nhẫn trữ vật.

Trong lần thử đầu tiên, thẻ ngân hàng đã thành công được đưa vào.

“Thật sự rất kinh ngạc.” Lâm Mộc lộ ra vẻ vui mừng.

Có thứ này thì việc mang đồ sau này sẽ tiện hơn rất nhiều.


Hơn nữa, Lâm Mộc vừa mới lấy được hai triệu, chiếc nhẫn trữ vật này tương đương với việc anh được miễn phí, anh còn lời được mấy trăm vạn.

Tất nhiên, tất cả những điều này đều dựa trên tiền đề là phải có sức mạnh.

Bằng không, hôm nay người chính xui xẻo chính là anh.

...!
Ở phía bên kia.

Sau khi Dương Kiện lái xe rời khỏi biệt thự, anh ta đi thẳng đến Tiên Hạc võ quán.

" Tiên Hạc võ quán của chúng ta ở thành phố Thân Giang này chưa bao giờ phải chịu tổn thất lớn như vậy, tôi vậy mà lại bị một đứa nhóc từ nơi khác đến đánh bại sao, thù này cho dù như thế nào tôi cũng phải trả lại cho bằng được!" Vẻ mặt của người đàn ông trung niên vô cùng dữ tợn.

Nghĩ tới khi nãy bị Lâm Mộc ức hiếp, anh ta giận tới mức muốn thổ huyết.


Chiếc xe lao như bay về Tổng Quán Tiên Hạc Võ Quán.

Dương Kiện dìu sư thúc của anh ta đi vào trong Võ Quán.

“Sư thúc!”
“Phó Quán Chủ!”
Chúng đệ tử trong Võ Quán trông thấy Người đàn ông trung niên với bộ râu quai nón thương tích đầy mình thì giật thót.

“Sư đệ Dương Kiện, ai làm ra chuyện này? Là ai đã đánh sư thúc thành ra như vậy?” Một người đàn ông bước lên hỏi.

“Kẻ nào làm? Kẻ nào dám đánh Phó Quán Chủ của Tiên Hạc Võ Quán ngay ở đất Thân Giang này?”
Chúng đệ tử trong Võ Quán tức giận không thôi.

Ở Thành phố Thân Giang này, Trước giờ chỉ có Võ Quán bọn họ bắt nạt người khác mà thôi.

“Mau đi thông báo cho Quán Chủ!” Người đàn ông trung niên với bộ râu quai nón gầm lên.

“Con đi ngay ạ!” Tên đệ tử cuống quýt chạy vào sân sau.