Lâm Mộc Báo Thù

Chương 443: 443




Hạng Tư Thành giật lông mày, cậu nhóc này đang giới thiệu bản thân lung tung, nói mình là chủ nhân của bảo tàng tượng sáp này, nhưng lại hoàn toàn không nói đến thân thế và bối cảnh của mình.

Đương nhiên trong trò chơi trước đó, cậu bé này không có ác ý, nhưng thân thủ siêu phàm thoát tục mà Hạng Tư Thành thể hiện ra, khiến cậu bé rất thích.

Tiếp đó cậu bé hóa thân thành hướng dẫn viên du lịch bắt đầu giới thiệu cho hai người về linh cảm sáng tác của từng tác phẩm nghệ thuật trong bảo tàng sáp này, Hạng Tư Thành không có hứng thú với việc này, nhưng cũng không phản cảm, ngược lại là Vân Tịnh Nhã chăm chú lắng nghe, rất tập trung.

Advertisement
Ba người ở trong bảo tàng nói chuyện gần nửa ngày, vì đây là bảo tàng tượng sáp tư nhân, không mở cửa cho người ngoài, vì vậy số người đến đây đã ít lại càng ít.

Nhiều lúc cậu bé ở đây rất cô đơn, không dễ gì có hai người đến với cậu ta, đâu có lý nào cậu ta dễ dàng cho về như vậy?
Tuy thân phận của cậu bé là một bí ẩn, nhưng Vân Tịnh Nhã vẫn có ấn tượng không tồi với cậu bé, quan trọng nhất là Hạng Tư Thành rất hiếu kỳ với bộ pháp mà cậu bé sử dụng lúc di chuyển.

Trước hôm nay, anh vốn không tin trên thế giới này có người có thể di chuyển mà không có tiếng động, nhưng hôm nay coi như anh được chứng kiến rồi.


“Thế giới rộng lớn, không chuyện kỳ lạ nào là không xảy ra!”, lúc trên đường về, Hạng Tư Thành cảm thán một lời.

“Anh đang nói gì?”, Vân Tịnh Nhã hiếu kỳ hỏi.

“Em không chú ý đến sao? Trong lúc ánh đèn bị tắt, người đó di chuyển nhanh bên cạnh chúng ta, nhưng không hề phát ra tiếng động”, Hạng Tư Thành nói.

“Vậy thì sao?”, Vân Tịnh Nhã nói.

Thôi được, những lời này, Hạng Tư Thành cảm thấy hoàn toàn là đàn gảy tai trâu.

Anh biết việc này khó khăn thế nào với người tập võ, nhưng Vân Tịnh Nhã sẽ không hiểu, vì vậy Hạng Tư Thành cũng lười giải thích.

Chuyến đi kỳ diệu đến bảo tàng tượng sáp gần một ngày, cho đến khi trời sắp chiều muộn, hai người mới về đến chỗ của Giang Bách Thần.

Sau khi ăn tối xong, mỗi người về phòng của mình nghỉ ngơi.

Điều kỳ lạ là, cả một ngày, ông hai nhà họ Lục, cũng chính là Lục Chính Quân không đến gây rắc rối, điều này khiến Hạng Tư Thành hơi bất ngờ, theo tính cách của ông ta, nhất định sẽ lập tức đến đòi lời giải thích, nhưng lại không xảy ra.

Là ông cả nhà họ Lục không nói với ông ta? Hay là Lục Chính Quân đang ủ âm mưu lớn hơn gì?
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạng Tư Thành đưa Vân Tịnh Nhã về nhà, chơi ở bên ngoài mấy ngày, Vân Tịnh Nhã cũng thoải mái không ít, phải biết rằng trước khi chưa có Hạng Tư Thành, cô ra ngoài cũng rất khó khăn.

Sau khi bà cô này về đến nhà, chào hỏi người nhà xong, lại tiếp tục định ra ngoài chơi.


Thậm chí Hạng Tư Thành cũng nghi ngờ có phải cô bé này không biết mệt không!
Hết cách, là vệ sĩ, anh chỉ có thể tháp tùng, huồng hồ gia chủ nhà họ Diệp cũng không ra lệnh cấm cô không được phép ra ngoài.

Hai người nhanh chóng đến khu phố thương mại sầm uất, mua sắm dường như là thiên tính của phụ nữ, bất kể mình đã có bao nhiêu quần áo, một khi nhìn thấy đồ trong tủ kính cũng sẽ thích và lập tức lao đến.

Trong tay và trên vai Hạng Tư Thành nhanh chóng đầy các túi to túi nhỏ!
Hình như Vân Tịnh Nhã vẫn không hài lòng, vẫn ngó đông ngó tây tìm kiếm vật săn tiếp theo của mình.

“Cô bé, rất có tiền mà, cho anh vay tiêu đi!”, đúng lúc này, một giọng nói cắt ngang ánh mắt tìm kiếm của Vân Tịnh Nhã.

Mấy người ăn mặc hoa hòe hoa sói đến trước mặt Vân Tịnh Nhã.

Những người này chính là một đám xã hội đen chiếm giữ bảo kê ở đây quanh năm, nhìn thấy Hạng Tư Thành phía sau Vân Tịnh Nhã, xách đầy túi to túi nhỏ, họ biết cô chủ này nhất định là người giàu có.

Vì vậy họ chặn ở đây định lừa kiếm một món!
“Này! Cút ra, đừng làm phiền tâm trạng mua sắm của bản tiểu thư!”, Vân Tịnh Nhã nhàn nhạt nói.


Từ lúc ở bên Hạng Tư Thành, cô đã trải qua không ít những việc to việc nhỏ, vì vậy bây giờ cô cũng có thể bày ra dáng vẻ có chỗ dựa nên không sợ.

Hơn nữa còn học theo lời nói của cao thủ trong phim ảnh, nhưng nghe như vậy, mấy tên côn đồ lại thộn mặt ra.

Thậm chí họ nghi ngờ có phải cô chủ nhà giàu đều không biết chữ chết viết thế nào không?
Họ là một đám lưu manh lớn nhất ở đây, đàn em ở dưới không có một trăm thì cũng có bảy tám mươi người.

Mà những người này lại công khai cướp của cô chủ nhà giàu thì cũng có chỗ dựa lớn của họ.

Họ vốn không phải là bang phái chính quy, mà là một băng nhóm hoạt động linh hoạt.