Lâm Mộc Báo Thù

Chương 455: 455




"Trần Hạo, cậu thấy mình làm vậy có sáng suốt không? Cậu nói không sai, đúng là tôi không thể ra mặt quá nhiều lần nhưng lần này cậu đã xúc phạm đến nhà họ Du, nhà họ Cơ và cả Văn Nhân Bá Hành ở Đế Đô, nếu tôi liên lạc với toàn bộ những người muốn giết cậu thì lý nào lại không đủ để cho cậu một phen khiếp vía? Tại sao rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt vậy?", Cơ Thanh Phó chất vấn.
Trần Hạo không quan tâm đến bà ta, tủm tỉm lấy điện thoại ra xem.

Có tin nhắn được gửi đến trong lúc anh nói chuyện với Cơ Thanh Phó.
Sau khi đọc tin nhắn, Trần Hạo bật cười.
"Bà dì ơi là bà dì, đã bảo là dì quyết định nhanh đi rồi mà không chịu, giờ thì hay rồi, dì không cần cò kè mặc cả nữa đâu!"
"Cậu có ý gì?", Cơ Thanh Phó hoảng hốt.
Anh nở nụ cười xấu xa: "Tôi đã nói trước là mình không giỏi mài dao rồi, chưa mài bao giờ, không biết kiểm soát lực nên làm hơi quá, mài luôn cả nhà họ Du rồi!"
"Cậu...sao cậu dám...", bà ta nổi điên.
Giọng Trần Hạo lạnh đi: "Tôi đã mấy lần công khai cảnh cáo đừng có can thiệp lung tung nhưng dì không nghe.

Muốn trừng trị dì và nhà họ Du thì tôi chỉ cần vỗ tay một cái là xong.

Sở dĩ trước đó tôi không quan tâm là vì lười, chứ dì nghĩ mình suy tính cao siêu lắm à!"
"Trần Hạo! Cậu...cậu!"
Một người luôn điềm tĩnh như Cơ Thanh Phó cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy nổi giận với Trần Hạo.
Advertisement
"Tôi cái gì? Tuy nhà họ Du vườn không nhà trống rồi nhưng vẫn có thể dùng tiền để cứu Du Tử Uyên mà.


Mười tỷ, không thêm không bớt.

Dĩ nhiên, dì cũng có thể chọn tiết kiệm tiền để tìm một nghĩa trang tử tế cho con trai mình!"
Bà ta tức đến run người.
Trần Hạo cười híp mắt nói: "Bà dì à, dì chịu bỏ kế hoạch nhiều năm của mình chỉ vì mười tỷ thôi ư? Tôi đoán dì sẽ không làm vậy! Tất nhiên là dì cũng có thể biểu diễn gì đó cho tôi xem, tôi không ngại đâu, dù sao cũng đâu còn gì để mất!"
Giờ đây, Cơ Thanh Phó đã thật sự luống cuống, mất đi nhà họ Du thì vẫn chẳng sao cả.
Chỉ cần còn khoản tiền này, bà ta có thể tạo ra một nhà họ Du khác bất cứ lúc nào.
Nhưng nếu mất sạch, tâm huyết nhiều năm sẽ bị Trần Hạo ngồi không mà hưởng!
Còn giả sử chọn cách không giao tiền, bà ta sẽ mất đi Du Tử Uyên, không còn cơ hội trở mình nữa!
Lòng Cơ Thanh Phó đang rỉ máu.
Giao mười tỷ ra như thế, bà ta thật sự không cam lòng!
Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, không thể không giao được!
Trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, Cơ Thanh Phó bất chợt phát hiện ra một vấn đề khác!
Tại sao Trần Hạo lại muốn vơ vét trọn vẹn mười tỷ, số tiền này lại vừa đúng số tài sản bà ta đang nắm giữ?
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Cơ Thanh Phó khi nhìn Trần Hạo càng sợ sệt hơn.

Rõ ràng anh biết chắc bà ta có khoản tiền này.

Khoản tiền này đã bị che giấu rất kỹ, tại sao tên nhóc này lại biết?
Cơ Thanh Phó đang hoang mang lo sợ thì Phong Hành Đông hốt hoảng chạy vào.
"Bà chủ, cậu chủ...cậu chủ không xong rồi!"
"Sao?", bà ta hoàn toàn hoảng loạn.
Cơ Thanh Phó nhanh chóng quyết định: "Chú Đông, chuyển mười tỷ cho Trần Hạo!"
"Thưa bà..."
"Tôi nói chuyển là chuyển!", bà ta giận dữ hét lên.
Phong Hành Đông tức tốc ra ngoài, trong phút chốc từ nhiều nguồn chuyển một số tiền lớn vào cùng một tài khoản, sau đó ông ta chuyển sang tài khoản theo yêu cầu của Trần Hạo.
Cơ Thanh Phó cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, nhìn chằm chằm vào anh, hỏi: "Thế đã được chưa?"
Trần Hạo tùy ý ném một cái bình sứ nhỏ ra: "Trong đây có một viên thuốc, cho con trai của bà uống, bảo đảm không có mệnh hệ gì trong một năm!"
"Một năm...chỉ là một năm, Trần Hạo, cậu thật quá đáng!", bà ta phẫn nộ quát.
"Bà dì, dì vừa thông minh vừa nguy hiểm như thế, tôi thì lại không thích dùng đầu óc, đương nhiên phải tìm cách để mình được an toàn rồi!"
"Được! Hay lắm, ha ha!"
Cơ Thanh Phó tức tối xoay người bỏ đi.
Hiện giờ, bà ta chỉ có thể cứu đứa con trai sắp chết của mình trước để có cơ may cứu vớt tình hình, tất cả những thứ khác đều không quan trọng.
Thấy Cơ Thanh Phó bỏ đi, Trần Hạo mỉm cười tự nhủ: "Thế này có được tính là tự đào hố chôn mình không nhỉ?"
Anh nhìn lướt qua tấm ảnh được đặt trên bàn làm việc của Bạch Phi Nhi.
Tự giễu cười, Trần Hạo thầm nghĩ, để lại mối họa thì đành vậy, dù sao Du Tử Uyên cũng là con của Văn Nhân Bá Hành.

Anh không ngại đương đầu với ông ta, nhưng ngặt nỗi nhà họ Bạch và Cửu Khúc còn quá non trẻ, chắc chắn không thể chống chọi với sự phản kích điên cuồng của nhà họ Văn Nhân.
Rời khỏi Bạch Thị, Phong Hành Đông cấp tốc chạy đến bệnh viện, không nhịn được nói ra nghi vấn trong lòng: "Bà chủ, lần này chúng ta chịu tổn thất quá nặng nề..."
Không chờ ông ta nói xong, Cơ Thanh Phó ngắt lời: "Chú Đông, đừng nói nữa.

Tôi biết chú định nói gì, trước đây tôi có thể chờ hai mươi năm, bây giờ cũng vậy! Tất cả những chuyện hôm nay, ngày khác tôi sẽ khiến bọn họ phải trả lại gấp bội!"
Dứt lời, bà ta nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trong văn phòng chủ tịch Bạch Thị, Cơ Thanh Phó vừa đi về thì Bạch Phi Nhi quay trở lại, im lặng không nói gì thật lâu.
Trần Hạo chuẩn bị giải thích: "Bà xã à, chuyện..."
"Trần Hạo! Đừng nói gì cả, em muốn ở một mình một lát!", Bạch Phi Nhi ngẩng đầu nhìn anh.
Trần Hạo gượng cười, đáp: "Vậy được rồi!"
Nói rồi anh xoay người rời khỏi văn phòng, Bạch Phi Nhi chậm rãi chuyển động cái ghế, phức tạp nhìn bầu trời Hải Dương bao la ngoài cửa sổ, ánh mắt hiện lên sự do dự.
Về phía Trần Hạo, sau khi giải quyết dứt điểm chuyện ở Bạch Thị, vì đang rảnh rỗi nên anh đến Cửu Khúc.
Trần Hạo hiểu tính cách của yêu tinh, hôm nay về mà không đi báo danh thì lần gặp mặt sau đó sẽ bị "phục vụ" chu đáo cho xem.

Không phải anh sợ Tiêu Nhất Phi, chỉ là do người phụ nữ này quá quyến rũ, Trần Hạo sợ mình không kìm được mà ăn luôn cô ấy.
Đến nơi, anh đi thẳng đến văn phòng của Tiêu Nhất Phi.
Yêu tinh đang đeo kính yên lặng xem giấy tờ trước mặt.
Trần Hạo gõ cốc cốc vào cửa.
Tiêu Nhất Phi ngẩng đầu lên, thấy anh đi tới thì nở nụ cười đầy mị hoặc.
"Cậu chàng này, xem như cậu có lương tâm, lần này trở về biết tới gặp tôi, có tiến bộ! Nào, ngồi cạnh chị đi!", Tiêu Nhất Phi ngoắc ngoắc ngón tay nõn nà như măng.
Trần Hạo mỉm cười lại gần.

Sau đó, Tiêu Nhất Phi tự nhiên đưa tay ra, sờ soạng người anh từ trên xuống dưới.
"..."
Trần Hạo lặng lẽ toát mồ hôi.
"Làm gì vậy?"
"Kiểm tra xem cậu có thiếu tay thiếu chân gì không thôi mà? Cậu thích làm ầm ĩ, Ma Đô là nơi tụ họp nhiều nhân vật lớn, đàn ông thì nhai thịt không nhả xương, phụ nữ thì ngủ với đàn ông mà không thèm cởi cả quần áo, yên cho tôi kiểm tra nào!"
Tiêu Nhất Phi khúc khích cười, hai tay vẫn mò mẫm trên người anh.
"A… Đừng giỡn nư!", chỗ hiểm bị tóm lấy, Trần Hạo vội vàng nhắc nhở.
Tiêu Nhất Phi xấu xa cười: "Phản xạ nhanh thật, xem ra vẫn chưa bị Bạch Phi Nhi xử tử hay bị cô nàng dâm đãng Tô Hâm Dao kia hớp hồn, vẫn là cậu chàng xử nam của tôi!"
"..."
Trần Hạo đen mặt.
Nhìn thấy biểu cảm của anh, cô ấy bĩu môi: "Gì vậy, mới mấy ngày không gặp đã thấy khó chịu với phong cách táo bạo của chị đây à? Quen với kiểu cẩn thận bảo thủ của Núi Băng rồi hay sao?"
"Nói linh tinh gì vậy!", anh cười trừ.
Tiêu Nhất Phi càng không muốn buông tha, chậm rãi xoay người, sau đó thay đổi vẻ mặt.
Trong nháy mắt, nhiệt độ xung quanh cô ấy trở nên lạnh đi, ngay cả ánh mắt cũng lạnh thấu xương theo sự thay đổi của biểu cảm.
Trần Hạo ngẩn người, hoàn toàn không ngờ Tiêu Nhất Phi lại diễn tốt như vậy, đóng vai lạnh lùng mà không thua kém Bạch Phi Nhi chút nào!
"Cậu chàng của tôi...cậu thích như thế này đúng không? Nếu chị đây biểu diễn trên giường, không biết cậu sẽ sung sức đến đâu đây!"
Anh sụp đổ.

Biểu cảm, ánh mắt và cả cách nói chuyện của Tiêu Nhất Phi giống Núi Băng y đúc.
Nhưng giọng điệu lại vẫn đậm chất yêu tinh!