...!
Bệnh viện Đông Sơn Thân Giang.
Đây là bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất ở Thân Giang, trong một phòng bệnh sang trọng.
Advertisement
"Con gái!"
Một người đàn ông trung niên với cái đầu húi cua bước nhanh vào phòng.
Người đàn ông trung niên này không ai khác chính là Chung Hào.
"Ba!"
Chung tiểu thư đang nằm trên giường bệnh, khi nhìn thấy ba cô ta đi tới cô ta liền bật khóc.
Tên đầy đủ của cô ta là Chung Nguyệt, cô ta chính là bảo bối của Chung Hào.
"Ba, ba phải báo thù cho con gái.
Con đã nhắc đến tên ba nhưng hắn vẫn làm như vậy! Thủ đoạn lại còn tàn nhẫn như vậy, con đau đến sắp chết rồi." Chung Nguyệt khóc.
“Con gái, đừng lo lắng, có ba ở đây, ba sẽ làm chủ cho con!” Chung Hào ngồi xuống bên giường bệnh, vòng tay ôm lấy Chung Nguyệt an ủi.
Sau đó, Chung Hào quay sang hỏi bác sĩ trong phòng bệnh: "Bác sĩ, ngón tay của con gái tôi có thể gắn được không?"
" Chung hội trưởng, nếu nửa ngón tay còn lại vẫn còn thì chúng tôi có thể nối lại, nhưng cả ngón tay đó đã không còn nữa rồi nên chúng tôi chỉ có thể xử lý vết thương trước, băng bó để cầm máu, nếu trong vòng sáu giờ có thể tìm được ngón tay đó thì chúng tôi mới có thể nối lại được."bác sĩ nói
“Là ai, ai dám lấy mất ngón tay của con gái tôi !!” sắc mặt Chung Hào tái đi, trong mắt tràn đầy sự tức giận.
Ở Thân Giang ông ta là người có thế lực, ai dám không nể mặt Chung Hào ông ta vậy chứ?
Sao lại có người dám động vào bảo bối của Chung Hào ông ta?
Phải biết rằng ông ta rất yêu con gái của mình, đến nỗi ngay cả bình thường ông ta còn không nỡ mắng con gái mình nữa!
Thế mà lại có người dám ra tay với con gái ông ta? Đã vậy lại còn lấy đi ngón tay của con gái ông ta?
“Hai tên vệ sĩ bảo vệ con gái tôi ở đâu? Bọn họ làm ăn kiểu gì vậy!” Chung Hào mắng.
“Ba, hai tay của hai người đó cũng đều bị gãy, hiện tại chắc đang ở trong phòng phẫu thuật.” Chung Nguyệt nói.
“Thân thủ hai người họ tốt như vậy, thế mà cũng bị đánh bại sao?” Chung Hào nheo mắt lại.
Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đạo sĩ từ phía sau Chung Hào bước tới và nói: "Chung Tổng, theo tôi nghĩ, người làm ra những việc này có thể là người tu hành!"
“Uông sư, khi tìm được người này thì nhờ ngài giải quyết cậu ta giúp tôi, cậu ta dám lấy mất một ngón tay của con gái tôi thì tôi phải lấy mạng của cậu ta!” Ánh mắt Chung Hào lóe lên tia lạnh lùng.
“Chung Tổng cứ yên tâm.” Người đàn ông trung niên mặc đạo sĩ chậm rãi đáp lại.
“Ba, ba người bọn họ là người ngoài tỉnh, người đánh con hình như tên là Lâm Mộc.” Chung Nguyệt nói.
Chung Hào xoay người ra lệnh: "Thư ký Trương, hạ lệnh xuống dưới, dùng hết toàn lực, điều tra cho tôi! Trong vòng ba giờ phải tìm cho ra tung tích của tên Lâm Mộc này!"