“Các người đi ra ngoài trước đi.” – Người đàn ông trung niên mũi to phất tay một cái.
“Vâng.” – Hai người họ đáp lại, sau đó lui ra.
Trong tay người đàn ông trung niên mũi to cầm một ly cà phê, đi tới trước mặt Lâm Mộc.
Advertisement
“Lâm Mộc, xin cậu hãy bình tĩnh, không ai nói cậu là phạm nhân cả.
Nào, tôi mời cậu một ly cà phê rồi hai ta cứ thong thả tâm sự, làm rõ chân tướng sự tình.”
Người đàn ông trung niên mũi to vừa nói vừa đặt ly cà phê xuống trước mặt Lâm Mộc.
“Vậy ông đây là?” – Lâm Mộc nhìn ông ta.
“Tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi tên Phàm Thiệu, là quản sự ở đây.
Tôi cũng như cậu, là một người tu hành.” – Người đàn ông trung niên mũi to nói.
“Phàm minh chủ, tổ chức Liên minh Tu Hành Giả này có vẻ không lớn như trong tưởng tưởng của tôi.” – Lâm Mộc nói.
Theo sự quan sát của Lâm Mộc từ khi bước vào chỗ này, nơi này quả thật có chút nhỏ.
“Đây chỉ là một chi nhánh nhỏ của chúng tôi, nói là chi nhánh nhưng trên thực tế chỉ là một văn phòng nhỏ, ở đây chúng tôi chỉ xử lý những tu sĩ phạm tội trong phạm vi ở Thân Giang.
Nơi này không có nhiều nhân viên lắm chỉ có khoảng mười mấy tu sĩ thôi!” – Phàm Thiệu nói.
Ông ta nhìn Lâm Mộc: “Tên của cậu đối với tôi cũng không quá xa lạ, sau khi cậu đánh bại quán chủ Tiên Hạc võ quán, ai ai cũng biết đến cậu đương nhiên có cả tôi.
Linh Ý Cảnh trung kỳ có thể đánh bại Linh Ý Cảnh đỉnh phong, cậu thật sự khiến tôi rất bất ngờ.”
Lâm Mộc uống một hớp cà phê rồi nói: “Phàm minh chủ, chức trách của các ông là quản lý tu sĩ cho nên việc phân rõ trắng đen, đúng sai các ông phải rành hơn tôi đúng chứ? Nguyên nhân chính của chuyện này là do con gái Chung Hào gây ra.”
Phàm minh chủ dựa vào ghế nói: “Lâm Mộc, cậu đừng căng thẳng như vậy, chúng tôi vẫn chưa nói gì mà, đã ai khẳng định cậu là người có lỗi đâu.”
“Chúng tôi dẫn cậu tới đây, chính là để điều tra làm rõ sự việc này.
Có người tố cáo cậu với chúng tôi vì vậy chúng tôi mới phải tìm đến cậu, chẳng lẽ chúng tôi nhận tố cáo lại xem như không nghe, không biết, cậu thấy có đúng không?”
Lâm Mộc nói: “Căn nguyên của chuyện này rất đơn giản, con gái Chung Hào dành chỗ đậu xe nên đụng trúng xe của tôi, sau đó lại mang vệ sĩ tới tìm tôi kiếm chuyện.
Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!”
Lâm Mộc giải thích, đem đầu đuôi câu chuyện tóm tắt ngắn gọn rồi trình bày lại một lần nữa.
Phàm Thiệu gật đầu: “Những lời cậu nói, tôi đã ghi lại.
Hiện tại, chuyện này may mắn không có án mạng xảy ra, đặc biệt Chung Hào cũng không gặp nguy hiểm gì, cho nên nói đi nói lại thì cũng không có gì quá nghiêm trọng vì vậy chúng tôi sẽ xử lý nhẹ nhàng cho qua.”
“Chỉ cần Liên minh Tu Hành Giả các ông xử lý công bằng, không thiên vị phía Chung Hào thì Lâm Mộc tôi không có ý kiến.” – Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc chuyển đề tài: “Tuy nhiên, tôi nhắc nhở các ông trước, nếu các ông cố tình thiên vị Chung Hào thì tôi sẽ không để yên đâu.”
Phàm Thiệu minh chủ cười nói: “Những người tu hành bị chúng tôi dẫn về đây hầu hết đều biểu hiện kiêng kỵ, sợ hãi chỉ có cậu là đặc biệt lại còn đe dọa ngược lại chúng tôi.”
Ông ta tiếp tục nói: “Tôi cũng nói rõ với cậu, quy luật của giới tu sĩ với tu sĩ và tu sĩ với người thường có sự khác nhau nhất định.
Nếu giữa các tu sĩ xảy ra mâu thuẫn, các vị có thể dùng võ lực để giải quyết, Liên minh Tu Hành Giả ngầm cho phép điều này.”
“Tuy nhiên, trường hợp tu sĩ sử dụng võ lực với người thường, đây rõ ràng là vi phạm quy tắc, nếu chúng tôi không xử lý nghiêm tu sĩ thì thế giới này sẽ trở nên rất náo loạn, bất ổn.”