Lâm Mộc Báo Thù

Chương 557: Hơi thở của anh cũng nóng lên



Nếu có một số lượng lớn con thú biến dị cấp độ này, cho dù là kêu gọi tất cả những người tu hành đến đối phó với người và thú biến dị cũng sẽ vô cùng khó khăn, thậm chí không ít tu sĩ sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng.  

“Có rất nhiều loại động vật, vì vậy thú biến dị có lẽ sẽ khó đối phó hơn người biến dị.” Sư phụ thở dài.  

Lâm Mộc nói: "Sư phụ, có có một cách này, vảy trên người con thú biến dị này rất mạnh, có thể lột ra để chế tạo thành một mảnh áo giáp được không? Móng vuốt của nó cũng vô cùng sắc bén, có thể dùng làm vũ khí được không ạ?"? "  

Advertisement

Sư phụ nói: "Giao cho ta đi, ta sẽ thử. Hiện tại tai họa chỉ vừa mới bùng phát, những thứ này cũng chưa có ai thử, cho nên ta chỉ có thể từ từ thử nghiệm xem thế nào."  

“Vâng sư phụ.” Lâm Mộc nhanh chóng trả lời.  

Sư phụ dặn dò: "Lâm Mộc, con có thể ở lại đây tu luyện. Đây là nơi tu luyện yêu thích của ta. Ta sẽ đưa Trần Uyển Nhi trở về Đạo quán để dạy dỗ từ đầu."  

“Vâng.” Lâm Mộc đáp.  

Sau đó Sư phụ đưa Trần Uyển Nhi xuống núi, con gấu đen biến dị cũng được Sư phụ cầm đi.  

Sau khi Sư phụ và Trần Uyển Nhi rời đi, Lâm Mộc đi tới chỗ Sư phụ thường ngồi thiền, rồi khoanh chân ngồi xuống.  

Ngồi thiền ở đây, gió trên núi thổi lồng lộng, tràn ngập hơi thở của thiên nhiên.  

Phóng tầm mắt ra xa, có núi non sông nước rất đẹp.  

“Thế giới tươi đẹp như vậy, không biết sẽ biến thành thế nào vì tai họa này nữa.” Lâm Mộc lẩm bẩm.  

Sau đó, Lâm Mộc nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện.  

Nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ chính là đột phá đến Linh Phách Cảnh.  

...  

Trong quá trình anh tu luyện, một tháng rưỡi cũng nhanh chóng trôi qua.  

Lâm Mộc ở trong đạo quán Ngọa Long nên mọi chuyện rất yên bình, anh hoàn toàn có thể yên tâm tu luyện.  

Đỉnh núi phía sau đạo quán Ngọa Long.  

Đột nhiên Xung quanh cơ thể Lâm Mộc tràn ngập ánh sáng, những tia sáng ngưng tụ trong cơ thể rồi nhanh chóng lan ra ngoài.  

Điều này có nghĩa là sắp đột phá sao?  

Sự thay đổi này làm cho Lâm Mộc kinh ngạc không thôi.  

Ánh sáng xuyên thấu toàn thân, cả người anh nóng rực như muốn bốc hỏa.  

Hơi thở của anh cũng nóng lên.  

Sau một thời gian, chuyển động trong cơ thể giảm dần.  

Lâm Mộc mở mắt ra, nội lực theo đó phóng ra ngoài.  

Bùm!