“Sư huynh, chúng ta mau rời khỏi quảng trường! Chúng ta cũng phải tháo chạy!” Lâm Mộc lập tức nói.
Nếu mọi người không giải tán khỏi quảng trường, cứ tập trung ở nơi này với tinh thần thiện chiến thì có khác gì chờ Người biến dị cấp A tới tiêu diệt?
Advertisement
Nếu các Tu hành Giả chạy theo nhiều hướng khác nhau, dù Thể biến dị cấp A kia muốn truy sát cũng chỉ có thể chọn một phương hướng, những thành viên liên minh chọn hướng khác có thể an toàn sống sót rồi.
Tuy thuộc hạ của Thể biến dị cấp A còn vô số kẻ có thể rượt đuổi và công kích Tu hành Giả. Nhưng đám Người biến dị này sao có khả năng uy hiếp mạnh như Thể biến dị cấp A? Cho nên những Người biến dị khác có truy kích cũng chẳng đáng sợ!
Trong tình thế này, chỉ khi tất cả Tu hành Giả đều tháo chạy mới có thể giảm số lượng thương vong đến thấp nhất!
Sư huynh vẫn đang giao chiến với Thể biến dị cấp B+.
“Anh bị Người biến dị cấp B+ này cầm chân rồi, không chạy được, hai người mau chạy đi, anh chặn gã ta lại.” Thẩm Trạch Thiên vừa tấn công vừa nói.
“Anh chặn gã lại ư?” Lâm Mộc kinh hoàng nói: “Sao thế được, nếu anh ở lại giao chiến với B+ thì lát nữa Thể biến dị cấp A sẽ xông tới tấn công, anh sẽ chết đấy!”
Lâm Mộc hiểu rõ ở lại quảng trường chỉ có một kết cục duy nhất.
“Hai người còn không chạy đi, lát nữa Thể biến dị cấp A tới thì cả ba chúng ta đều phải chết! Nhất định phải có người chặn Thể biến dị cấp B+ này thì hai người mới có thể chạy thoát! Hiểu không hả?” Thẩm Trạch Thiên gào lên.
“Sư huynh, khi giao chiến ở Ninh Đô, anh đã nói ba người chúng ta không buông tay, không bỏ lại đồng đội mà! Anh không đi thì em cũng sẽ ở lại!” Lâm Mộc cắn răng nói.
Thẩm Trạch Thiên trợn tròn hai mắt, gầm lên: “Lâm Mộc, giờ là lúc nào rồi, mẹ kiếp cậu đừng có nói dài dòng như thế! Anh là Sư huynh của cậu, cũng là đội trưởng của đội nhỏ này, anh ra lệnh cho hai người chạy ngay đi!”
Thẩm Trạch Thiên hiểu rõ, tất cả thành viên ở liên minh đều đang bỏ chạy tán loạn.
Lâm Mộc và La Văn Thành nán lại thêm một giây thì sẽ thêm một phần nguy hiểm, Thể biến dị cấp A kia có thể công kích tới bất cứ lúc nào! Cục diện tàn khốc này, mỗi giây mỗi phút đều trân quý vô cùng!
“La Văn Thành, Lâm Mộc không hiểu chuyện, cậu cũng không hiểu luôn hả? Ở lại nơi này đều phải chết! Dẫn sư đệ của tôi đi ngay!” Thẩm Trạch Thiên gào to.
“Anh Thẩm!”
“Haiz!...”
“Lâm Mộc, chúng ta mau đi thôi!” La Văn Thành thở dài đầy bi thương, sau đó lôi Lâm Mộc chạy ra khỏi quảng trường.
Thẩm Trạch Thiên vừa giao đấu với Thể biến dị cấp B vừa hét lớn: “Lão La, sau này thay tôi chăm sóc Tiểu sư đệ của tôi, đừng để cậu ấy bị bắt nạt ở liên minh!”
“Sư huynh!” Lâm Mộc bị kéo đi, hai mắt trợn to, cuồng dại gào thét, mặt đỏ bừng, gân cổ cũng nổi lên cao, những giọt nước mắt to như hạt đậu trào ra từ khóe mắt.
Lâm Mộc biết Sư huynh của anh đang gửi gắm di ngôn! Sư huynh ở lại chỉ có đường chết mà thôi!