*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dẫu sao anh cũng cùng La Văn Thành vào sinh ra tử suốt ba tháng, đương nhiên hi vọng anh ta có thể giành chiến thắng!
Ngay khi trận chiến đang ở thế giằng co, tình huống bỗng phát triển theo hướng không ai dự đoán được.
Advertisement
Cao Thạch bất ngờ bạo phát ra thế tấn công cường đại hơn, lập tức phá tan cục diện bế tắc.
Anh ta vừa xuất chiêu vừa cười vang: “Ha ha, La Văn Thành, chắc anh không ngờ được đâu nhỉ, gần đây tôi mới nâng cao đao pháp lên một tầng mới! Đây chính là lý do tại sao tôi dám tự tin tới vậy, hôm nay tôi nhất định đánh bại anh!”
Sau đó Cao Thạch không ngừng tung ra đòn công kích mạnh mẽ khiến La Văn Thành phải liên tiếp lùi về sau.
Đương đầu với con át chủ bài đầy bất ngờ của Cao Thạch, La Văn Thành nghiến chặt răng, tận lực đối kháng!
Anh ta không muốn thua cuộc!
Nhất là thua Cao Thạch!
Thế nên La Văn Thành ép bản thân tới cực hạn, dùng toàn lực đối phó.
Nhưng dẫu anh ta không muốn thua cuộc, cách biệt thực lực vẫn sờ sờ ra đó, sau một màn đối kháng, La Văn Thành bị đánh ngã ra mép võ đài, vũ khí trong tay cũng rớt luôn.
“La Văn Thành, để xem anh ứng phó thế nào!” Cao Thạch nở nụ cười dữ tợn, chiến đao trong tay anh ta mạnh mẽ chém về phía La Văn Thành.
Phải biết rằng, La Văn Thành lúc này tay không tấc sắt.
Đòn công kích này của Cao Thạch, La Văn Thành không sao chống đỡ được!
Chiến đao của Cao Thạch mà chém trúng người La Văn Thành thì chỉ có nước chết hoặc tàn phế.
Theo quy tắc thi đấu, chỉ khi tuyển thủ rớt đài hoặc chủ động nhận thua, trận chiến mới kết thúc.
Cao Thạch làm như vậy, rành rành muốn La Văn Thành chủ động nhận thua, hoặc là nhảy xuống võ đài!
“La huynh! Mau xuống võ đài!” Lâm Mộc hét lớn, trong lòng căng thẳng vô cùng.
“Đáng chết! Đáng chết!” La Văn Thành trợn tròn hai mắt nhìn đòn công kích đang giáng xuống, liên tục hét to.
Khi đòn tấn công sắp chém vào người, La Văn Thành dùng lực nhảy mạnh xuống đài.