Chẳng ngờ sau khi thanh đao bay đi, cắm ngập vào trong núi, lại vẫn lưu lại chỗ này.
Lâm Mộc bắt đầu nghiên cứu thanh đao.
Tuy anh không biết cấp bậc của thanh đao này, nhưng chủ nhân của nó là cường giả có thực lực vô cùng cường đại, chắc hẳn cấp bậc của nó không hề thấp!
“Hình như bảo đao này không còn lành lặn!” Lâm Mộc phát hiện ra thanh đao hơi xỉn màu, thậm chí còn có những vết nứt.
Lẽ nào chính ở thời điểm hai binh khí va chạm lần cuối trong cảnh tượng giao chiến kia, bảo kiếm của đối phương đã làm tổn hại tới thanh đao này?
Lâm Mộc đoán chừng khả năng này rất lớn!
Có lẽ thanh đao không còn nguyên vẹn như ban đầu nên cường giả cầm kiếm mới không khai quật bảo đao đem đi.
Lâm Mộc cười nói: “Lạc Thần Cốc đã được liên minh thám hiểm toàn bộ nhưng lại không tìm ra bảo đao này! Có lẽ chính vì bảo đao chôn giấu quá sâu trong núi cũng nên!”
Dù sao vị trí cất giấu thanh đao này ở sâu bên trong, còn vết tích bên ngoài lại chẳng khác biệt là bao so với các vết tích mà đao khí để lại trên vách núi khi chiến đấu.
Ai mà ngờ được sau vết tích sâu không thấy đáy này lại chôn giấu một bảo đao cơ chứ?
Nếu trong đầu Lâm Mộc không tái hiện lại cảnh tượng giao đấu của hai cường giả thì tuyệt đối không thể tìm được thanh đao này!
Có lẽ Minh chủ và các thành viên liên minh ngày ấy khi thám hiểm cấm khu đều không tái hiện cảnh tượng giao chiến trong đầu như Lâm Mộc, cho nên không biết nơi này còn chôn giấu một bảo đao.
Lâm Mộc cũng không giải thích được lý do tại sao khi nghe âm thanh giáo mác va chạm, bộ não của anh tự động hiện lên những cảnh tượng kia.
“Lần này mình lượm được món hời lớn bị bỏ sót rồi!” Lâm Mộc mỉm cười.
Sau đó anh nhanh chóng cất thanh đao bị sứt mẻ rồi rời khỏi hang động vừa đào.