Lâm Mộc Báo Thù

Chương 807



Sát hại đồng môn là trọng tội trong liên minh. Liễu Vô Song nói vậy vì muốn bênh vực Cao Thạch cùng Thanh tra Lỗ, đồng thời chụp cho Lâm Mộc tội danh mà anh chẳng thể gánh được.  

Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng: “Đội trưởng Liễu, trước khi anh làm rõ chân tướng sự việc thì chớ ngậm máu phun người!”  

Loading...

Advertisement

Lăng Hiên đang bị thương vội đứng dậy nói: “Tôi có thể làm chứng, chính Cao Thạch và Thanh tra Lỗ chủ động chạy tới giở trò bỉ ổi với Lâm Mộc! Hai người họ ra tay trước!”  

“Lăng Hiên, cậu và Lâm Mộc cá mè một lứa, sao có thể làm nhân chứng! Lời nói của cậu tuyệt không thể lấy làm chứng cứ!” Liễu Vô Song lạnh lùng nói.  

Lâm Mộc sa sầm mặt, chẳng ngờ Liễu Vô Song lại nói vậy, Lăng Hiên là nhân chứng sống cho chuyện này, bây giờ lại bị Liễu Vô Song một mực phủ nhận.  

Lâm Mộc cười lạnh: “Đội trưởng Liễu, theo ý của anh thì chính tôi mới là người chặn đường Cao Thạch và Thanh tra Lỗ, sau đó ra tay với họ nhỉ?”   

Liễu Vô Song lạnh giọng đáp: “Tôi chỉ biết, tôi vừa tới nơi đã thấy Cao Thạch và Thanh tra Lỗ đang bị cậu đánh cho thương tích đầy mình, còn cậu vẫn không có ý định dừng tay! Đâu chỉ có tôi nhìn thấy cảnh tượng đó, tất cả thành viên Đoàn thám hiểm cũng thấy rõ mồn một! Chỉ dựa vào điểm này đã đủ để chứng minh cậu tàn sát đồng môn rồi!”   

“Lý sự cùn của anh chả ra cái mốc gì!”   

Hai mắt Lâm Mộc chất chứa lửa giận: “Liễu Vô Song anh đừng có ở đây không phân rõ phải trái đúng sai! Đúng là tôi đánh họ trọng thương, nhưng chính họ ra tay trước, lẽ nào anh đang đi trên đường bị kẻ khác chặn đánh, trả đòn cũng là sai sao? Liễu Vô Song anh chẳng phải muốn cố ý bênh vực hai người kia ư?”   

Suốt chặng đường Lâm Mộc đã nể mặt Liễu Vô Song lắm rồi, còn tôn trọng gọi anh ta ba tiếng Đội trưởng Liễu.  

Thế mà bây giờ anh ta lại muốn chụp mũ bừa bãi cho Lâm Mộc, đương nhiên anh không cần phải nể nang mặt mũi của anh ta nữa!  

Lời này của Lâm Mộc vừa thốt ra, các thành viên còn lại của liên minh đều giật thót.  

“Lá gan của Lâm Mộc cũng lớn thật, không ngờ cậu ta dám vặc lại Liễu Vô Song?”  

Bọn họ hoàn toàn không ngờ Lâm Mộc dám nói ra những lời như vậy. Phải biết rằng bây giờ Liễu Vô Song đã là nhân vật xếp thứ nhất trên Bảng Chiến Thần, các thành viên liên minh từ cấp Thanh tra viên trở xuống, có ai không khách sáo và tôn trọng anh ta!  

Nghe xong lời của Lâm Mộc, mặt Liễu Vô Song cũng sa sầm, mây đen giăng đầy, dường như dông tố sắp ập tới.  

“Lâm Mộc, khẩu khí cũng lớn ghê nhỉ? Dám ăn nói với tôi như thế hả?” Hai mắt Liễu Vô Song nhuốm đầy lửa giận.  

Anh ta cho rằng, giọng điệu của Lâm Mộc chính là một kiểu khiêu khích.  

“Liễu Vô Song, tôn trọng phải đến từ đôi bên, nếu anh đã không thèm phân rõ trắng đen, cố tình bênh vực Cao Thạch và Thanh tra Lỗ thì tôi chẳng việc gì phải nể mặt anh, tôi mắng anh thì sao nào?” Lâm Mộc không hề yếu thế.  

“Cái thứ ngông cuồng này! Tôi thấy cậu thiếu đòn cần được dạy dỗ đấy! ” Liễu Vô Song chỉ tay vào người Lâm Mộc, tức tới độ mặt xanh mét.  

“Sao? Anh cũng muốn ra tay đánh tôi hả? Được thôi, tôi chơi tới cùng, chỉ cần anh không sợ bị người ta nói ỷ cấp bậc cao ức hiếp thành viên cấp thấp hơn là được! Đến đi!  ” Lâm Mộc bước lên trước, hoàn toàn không sợ hãi.  

Anh không muốn chủ động gây chuyện thị phi, nhưng anh cũng đâu có sợ rắc rối.