*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nỗ lực để gia nhập Tổng bộ của Liên minh! Tôi từng nói muốn kề vai chiến đấu cùng anh mà!” Trần Uyển Nhi chân thành nói.
<
“Lần này tôi về vì có việc cần nhờ Sư phụ, tôi đi gặp người trước đã nhé.” Lâm Mộc nói.
Advertisement
“Giờ này Sư phụ đang ở Đạo Trường, anh đến thẳng đó đi.” Trần Uyển Nhi nói.
“Được!” Lâm Mộc nói rồi rời đi.
Trong Đạo Trường.
Sư phụ đang ngồi xếp bằng trên đệm cói, cả người bất động.
“Sư phụ, đồ nhi về rồi.” Lâm Mộc hành lễ.
“Lâm Mộc, con lại gặp phải chuyện gì khó giải quyết à?” Sư phụ vẫn nhắm nghiền hai mắt.
Dù sao Lâm Mộc cũng đã xuất sư, nếu anh quay về Đạo quán Ngọa Long thì ắt có việc nan giải.
“Sư phụ, gần đây liên minh tổ chức thám hiểm Di tích cổ, con tìm được một thanh đao bị hư hại trong chuyến đi này, bảo đao vô cùng lợi hại, có thể chém gãy vũ khí Địa Giai khi con giao đấu với đối thủ. ” Lâm Mộc nói.
“Ồ!” Nghe thấy lời này, trên mặt Sư phụ chợt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chỉ riêng việc có thể chém gãy vũ khí Địa Giai đã đủ chứng minh bảo đao này không tầm thường rồi.
“Nhưng vũ khí này qua quá trình giao đấu càng thêm hư hại, con muốn nhờ người xem giúp!” Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc đứng dậy: “Được, đưa ra đi, ta xem giúp con!”
Lâm Mộc lập tức lấy bảo đao bị nứt ra từ nhẫn trữ vật.
“Sư phụ, chính là nó!” Lâm Mộc đưa bảo đao cho Sư phụ.
Sư phụ nhận vũ khí rồi nghiên cứu tỉ mỉ.
“Bảo đao này không tầm thường đâu, con có nó xem như may mắn rồi, nói ta nghe sao làm cách nào để tìm được nó.” Sư phụ nói.
Lâm Mộc không hề giấu diếm, một năm một mười kể lại quá trình đào được vũ khí này ở Lạc Thần Cốc cho Sư phụ nghe, bao gồm cả chi tiết các cảnh tượng chiến đấu xuất hiện trong bộ não của anh.
Anh hoàn toàn tin tưởng Sư phụ mình, đương nhiên chẳng có gì phải che giấu.
“Thằng nhóc con cũng có phúc dày thật!” Nghe Lâm Mộc kể xong mọi chuyện, Sư phụ anh không khỏi cảm khái.