*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả đám run như cầy sấy, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
“Tôi nhớ kỹ đám các người rồi, nghe cho rõ này, nếu về sau còm dám vô cớ cướp đoạt chiến lợi phẩm của tán tu, tôi nhất định sẽ lấy mạng chó của mấy người! Cút!” Thẩm Trạch Thiên phất tay.
“Vâng vâng vâng.”
Advertisement
Cả đám Ngũ Hành Phái gật đầu như mổ thóc, để có thể chứa chiến lợi phẩm sau khi gi3t chết Thể biến dị, bọn họ đã bỏ ra một số Liên minh tệ không nhỏ để đổi lấy nhẫn trữ vật, hiện giờ nhẫn trữ vật bị người ta lấy đi rồi.
Nhưng bọn họ không dám hé răng nói nửa lời.
Advertisement
Đám người kia rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Mộc.
Thẩm Trạch Thiên xoay người, nhìn về những tán tu phía sau.
“Chào Nghị trưởng, chào hai vị Thanh tra.”
Đám tán tu vội vàng chào hỏi bọn Lâm Mộc, dáng vẻ vô cùng câu nệ.
Chủ yếu là do thân phận của bọn Lâm Mộc quá tôn quý.
“Chỗ nhẫn trữ vật này với chiến lợi phẩm bên trong đều thuộc về các cậu, mọi người tự phân chia với nhau đi.”
Thẩm Trạch Thiên xòe tay ra, đưa nhẫn trữ vật cho những tá tu kia.
Tiểu đội trưởng của đám tán tu vội vàng nói: “Nghị trưởng đại nhân, chúng tôi chỉ cần nhận lại phần thuộc về chúng tôi là được, thế cũng đã cảm ơn các vị lắm rồi, sao còn dám lấy nhiều hơn chứ.”
“Đúng vậy đúng vậy, phần còn lại ba vị đại nhân cứ giữ lại đi, chúng tôi sao dám nhận lấy.”
Những tán tu khác cũng nhao nhao mở miệng.
“Nếu đã cho thì cứ nhận đi, chúng tôi giết Thể biến dị kiếm Liên minh tệ dễ dàng hơn các cậu nhiều, những thứ này cho mọi người, nhớ phải lợi dụng tốt chúng nó đấy.” Thẩm Trạch Thiên nói.
Sau khi anh ta nói xong thì trực tiếp nhét nhẫn trữ vật vào trong tay tiểu đội trưởng của đám tán tu.
“Cảm ơn Nghị trưởng, cảm ơn hai vị Thanh tra!”
Tiểu đội trưởng và tất cả các thành viên ai nấy đều kích động, cảm ơn luôn miệng.
Số chiến lợi phẩm trong những nhẫn trữ vật này chỉ có một phần nhỏ là của bọn họ, còn lại phần lớn đều là của đám người kia.
Bọn họ chẳng những có thể lấy lại chiến lợi phẩm thuộc về mình, hơn nữa còn nhận thêm được rất nhiều, đây quả thật chính là tiền từ trên trời rơi xuống.
“Trong Liên minh của chúng ta mặc dù có sâu mọt, thế nhưng phần lớn đều là người có lí lẽ.” Thẩm Trạch Thiên nói với bọn họ.
“Vâng vâng vâng.”
Bọn tám tu kích động, gật đầu liên hồi.
“Được rồi, mọi người tiếp tục làm chuyện của mình đi, chúng tôi cũng phải tiếp tục tiêu diệt Thể biến dị đây.” Thẩm Trạch Thiên phất tay với bọn họ.
“Nghị trưởng, hai vị Thanh tra, vậy chúng tôi xin phép đi trước.”
Bọn họ lại lần nữa cúi đầu cảm ơn bọn Lâm Mộc, sau đó mới rời đi.
Lâm Mộc nhìn đám tán tu này rời đi thì không khỏi cảm thán: “Quả nhiên có thực lực vẫn là trên hết, nếu chúng ta nhỏ yếu thì chỉ có kết cục là bị bắt nạt chứ làm gì có tư cách tương trợ người khác.”
“Bên ngoài thành phố an toàn càng thêm mất trật tự, xảy ra loại chuyện các lớn nuốt các bé như thế này thật ra cũng không phải là chuyện kì lạ gì. Chẳng qua ngày hôm nay chúng ta vừa khéo đụng phải chứ những chuyện này cũng không hiếm gặp.” Thẩm Trạch Thiên nói.