Nam Bùi nhìn Hoắc Nghiêu, mím mím môi, hạ thấp giọng thăm dò, “Tôi cảm thấy tôi…… vẫn khá chung thủy mà.”
Trước khi tới thế giới này, Nam Bùi chưa từng thích người nào, nhưng cậu biết, một khi cậu thích ai đó, chắc chắn sẽ không dễ dàng rời bỏ.
Hoắc Nghiêu hình như không quá hài lòng với câu trả lời này của Nam Bùi. Anh nhướn mày, mang theo chút mùi chua nói, “Vậy thì…… cậu chung thủy như vậy, là với ai?”
Nam Bùi ngây người.
Cậu nhìn vào đôi mắt hẹp dài đẹp đẽ của Hoắc Nghiêu, nhịp tim nhất thời tăng tốc, có vẻ không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào.
Lát sau, cậu chuyển tầm mắt sang hướng khác, nuốt một ngụm nước miếng, giọng càng thêm khẽ khàng, “Với……người mà tôi thích.”
Lần này đến lượt Hoắc Nghiêu ngây ngẩn.
Anh nhìn vẻ mặt có chút mất tự nhiên của Nam Bùi, tuy không biết ‘người tôi thích’ mà cậu nói là ai, nhưng tim anh không hiểu sao vẫn thoáng co rút. Tầm mắt anh dán chặt vào Nam Bùi, hầu kết trượt lên trượt xuống, bầu không khí giờ phút này rõ ràng có chút kỳ quặc.
Để xua tan ngượng ngùng, Nam Bùi chuyển chủ đề về chuyện vừa nãy, cứng nhắc nói, “Anh mau đưa đũa cho tôi đi.”
Hoắc Nghiêu nghe vậy, không nói thêm gì nữa, đưa đôi đũa trong tay cho Nam Bùi.
“Anh đã ăn chưa?” Nam Bùi nâng mắt nhìn về phía Hoắc Nghiêu, hỏi, “Có muốn ăn cùng tôi một chút không?”
“Tôi ăn rồi.” Hoắc Nghiêu có chút mất tập trung đáp, “Cậu ăn nhiều một chút, hôm nay trông cậu có vẻ mệt đấy.”
Nam Bùi bắt đầu ăn.
Trước khi ăn, cậu liếc nhìn di động một cái, mấy người Tống Cảnh Sâm đều gửi tin nhắn cho cậu.
Đoàn Hành: [Cái tên Hoắc gì gì đó kia sao lại trực tiếp đưa anh đi vậy? Có phải anh ta có ý đồ gì đó không?]
Lục Bách Nhiễm: [Anh vẫn ổn chứ? Hoắc Nghiêu đã đưa anh tới bệnh viện chưa?]
Một loạt câu hỏi ập vào mặt khiến Nam Bùi thiếu chút nữa tưởng Hoắc Nghiêu là kẻ bắt cóc tống tiền đó.
Vừa dùng cơm, cậu vừa nhắn tin lại cho ba vị nam chính, giải thích những chuyện vừa xảy ra. Nội dung đại khái là: “Hoắc tổng là một người bạn làm ăn rất tốt của tôi, hôm nay anh ấy vô tình bắt gặp tôi bị thương thì rất lo lắng, nên đã trực tiếp đưa tôi tới bệnh viện, không cho mọi người giúp đỡ là bởi vì không muốn làm ảnh hưởng tới việc ghi hình gameshow, xin mọi người hãy hiểu cho ý tốt của anh ấy.”
Trải qua lời giải thích chân thành tha thiết như thế, ba vị nam chính cuối cùng cũng đều chấp nhận lý do của cậu, không nghi ngờ gì Hoắc Nghiêu nữa.
Dẫu sao, trong lòng họ lúc này cũng đã nhận định ‘tình địch’ càng lớn hơn rồi.
Sau khi ăn xong, Hoắc Nghiêu lái xe đưa Nam Bùi về nhà. Đồng thời, anh còn mời ba mẹ Nam tới nhà họ Hoắc làm khách, để họ không còn phải lo lắng về Nam Bùi nữa.
Nam Thành Thước và Lý Nhã hết sức kinh ngạc, họ không ngờ Hoắc Nghiêu lại là một người dễ gần như thế, không chỉ để cho Nam Bùi tới ở trong nhà riêng của mình, mà còn mời họ tới nhà làm khách.
Trên xe, Nam Bùi ngồi trên ghế phó lái, ba mẹ cậu ngồi hàng ghế sau nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
“Đúng là lịch sự hơn người nào đó bao nhiêu.”
“Ai nói không phải đâu, nhà họ Tống lấy đâu ra biệt thự lớn như vậy, có mỗi một cái nhỏ xíu thôi mà còn là chúng ta mua giúp nữa chứ.”
“Đúng thế, vậy mà cái tên Tống Cảnh Sâm kia còn không biết cảm kích.”
“Cũng không thấy cậu ta mời chúng ta tới nhà làm khách bao giờ……”
Nói tới đây, Lý Nhã đột nhiên nhìn lên ghế phó lái, mang theo ý ám chỉ nói, “Bùi Bùi, sau này con mà tìm người yêu nhớ phải mở to mắt ra, chọn một người tốt tốt một chút nhé.”
Nam Bùi nghe vậy xấu hổ vô cùng, sao đột nhiên hai người lại nhắc đến chủ đề này vậy?
“Chí ít cũng phải tìm người nào đối xử tốt với con ấy.” Nam Thành Thước cũng bất đầu phụ họa, sau đó liếc nhìn về phía Hoắc Nghiêu qua kính chiếu hậu, “Hoắc tổng, cậu nói có phải không?”
Hoắc Nghiêu không hiểu sao lại bị cue, thoáng ngây người, nhất thời không biết nên nói gì.
“Ba, mẹ, Hoắc tổng còn đang lái xe mà.” Nam Bùi sợ Hoắc Nghiêu ngại, vội vàng hòa giải, “Hai người đừng hỏi anh ấy nữa.”
Lý Nhã và Nam Thành Thước thấy con trai mình quan tâm Hoắc Nghiêu như thế thì nhìn nhau cười, đều cảm thấy giữa Nam Bùi và Hoắc Nghiêu cũng không phải hoàn toàn không có gì.
Chỉ cần nhóc ngốc Nam Bùi này quên được Tống Cảnh Sâm, thì hai đứa nó chẳng phải sẽ tự nhiên mà thành à?
Lúc này, Hoắc Nghiêu vẫn luôn im lặng lại đột nhiên mở miệng, “Bác trai bác gái, hai người đừng lo, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Bùi.”
Câu này vừa ra khỏi miệng, ba người còn lại trong xe đều ngây người.
Nam Bùi kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Nghiêu —- người này nói vậy là có ý gì?
“Ý của cháu là…” Hoắc Nghiêu liếc Nam Bùi một cái, cong môi, giọng điệu bình tĩnh bổ sung, “Trong thời gian cậu ấy dưỡng thương, cháu sẽ giúp cậu ấy mau chóng lành lại.”
Lý Nhã và Nam Thành Thước lúc này mới hồi thần, nhất thời có chút thất vọng —- hóa ra chỉ là ý này thôi à.
Có điều cho dù như vậy, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được Hoắc Nghiêu quả thật có hảo cảm với Nam Bùi. Giờ chỉ xem nhóc ngốc Nam Bùi kia có thể thông suốt được không thôi.
Về tới nhà Hoắc Nghiêu…
Hoắc Nghiêu mời Lý Nhã và Nam Thành Thước vào phòng khách ngồi, rồi kêu bảo mẫu chuẩn bị trà cho họ.
Lý Nhã biết được khoảng thời gian này Hoắc Nghiêu rất chiếu cố Nam Bùi liền nhìn con trai mình, nói, “Bùi Bùi, con có được người bạn tốt như Hoắc tổng, nhớ đừng quên báo đáp người ta đấy nhé.”
Nam Thành Thước cũng gật đầu. Bọn họ đều cho rằng quen biết được ông lớn trong giới kinh doanh như Hoắc Nghiêu chính là thu hoạch lớn nhất của Nam Bùi trong khoảng thời gian này.
“Con biết mà.” Nam Bùi gật đầu, nói, “Con đang chuẩn bị vẽ tranh tặng Hoắc tổng đây nè.”
Lý Nhã thoáng ngây người, hỏi, “Vẽ tranh á? Nghe nói……con lâu lắm rồi không vẽ mà.”
Hồi nhỏ Nam Bùi có học vẽ tranh, nhưng bởi vì cậu vẫn luôn bận rộn theo đuổi Tống Cảnh Sâm nên đã rất lâu không cầm bút vẽ rồi.
Nam Bùi liền đáp, “Thật ra đã vẽ được một thời gian rồi ạ.”
Nói xong, cậu nhờ quản gia tới phòng mình, cầm bức tranh đã vẽ được một phần ra.
Tuy Hoắc Nghiêu đã đi công tác được một thời gian rồi, nhưng Nam Bùi dựa vào một bức ảnh chụp lén, vẫn thử phác họa sơ qua chân dung anh.
Không biết có phải bởi vì ảnh chụp đẹp quá không mà Nam Bùi vẽ hết sức thuận lợi. Quen thuộc tới độ tưởng chừng như đã từng vẽ qua vậy.
Đương nhiên, cậu sẽ không cho Hoắc Nghiêu biết về vụ chụp lén đâu.
Khoảnh khắc trông thấy bức tranh, Hoắc Nghiêu thoáng có chút kinh ngạc, “Đây là cậu vẽ á?”
Nam Bùi cầm tranh lên, gật đầu, “Đúng vậy, không đẹp à?”
“Mấy bữa nay……” Hoắc Nghiêu nghi hoặc hỏi, “Tôi đều không ở nhà, cậu nhìn ai để vẽ vậy?”
Nam Bùi thoáng ngây người, ngượng ngùng xoa xoa đầu, giải thích, “Tôi vẽ dựa vào ký ức đó.”
Tuy bức chân dung chưa hoàn thành, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, bản lĩnh vẽ tranh của Nam Bùi rất xuất sắc.
Trong tranh, Hoắc Nghiêu ngồi trước bàn làm việc, một tay gõ nhẹ mặt bàn, một tay nâng tách cà phê, dưới ánh nắng rõ ràng có vẻ đẹp trai bức người, tràn ngập khí chất kiêu ngạo.
Đây kỳ thực là khung cảnh Nam Bùi vô tình chụp được.
Buổi sáng hôm ấy, cậu có việc tìm Hoắc Nghiêu, vừa bước vào phòng đã trông thấy Hoắc Nghiêu đang nghiêm túc làm việc, liền nhịn không được tiện tay chụp một bức, sau đó cậu mới nghĩ ra cách vẽ tranh dựa trên bức ảnh này.
“Anh…sao anh nhìn ra được……” Nam Bùi bị phát hiện, hai mắt mở to, “Chẳng lẽ tôi không thể vẽ dựa trên ký ức của mình được à?”
Nói thì nói như vậy, nhưng từ trên mặt cậu lại có thể nhìn ra được vẻ ngượng ngùng.
Hoắc Nghiêu nhìn Nam Bùi, nghiêm túc nói, “Bởi vì hôm đó tôi có nhìn thấy cậu giơ điện thoại về phía mình. Chính là góc độ này.”
Ngại ngùng trong mắt Nam Bùi càng thêm rõ ràng, nhưng vẫn cố gắng giải thích, “Lúc ấy tôi chỉ muốn thử nghiệm công năng của máy ảnh một chút thôi, không phải tôi cố ý……”
“Thế nên cậu chụp trộm tôi thật chứ gì?” Hoắc Nghiêu cắt ngang lời Nam Bùi, khóe môi kẽ cong, đáy mắt ánh lên nét vui vẻ vì mưu đồ thực hiện được.
Nam Bùi thế mới nhận ra vừa rồi Hoắc Nghiêu chỉ nói bừa với mình thôi.
Hôm ấy Hoắc Nghiêu làm việc nghiêm túc như thế, sao có thể chú ý tới động tác giơ điện thoại của cậu được!
Ý thức được mình mới bị gài, Nam Bùi có chút rầu rĩ, mím mím môi, đỏ mặt nói, “Tôi nói rồi, tôi chỉ thử nghiệm công năng của máy ảnh thôi, không phải chụp trộm!”
Hoắc Nghiêu nhìn Nam Bùi giây lát, sau đó cười như không cười hỏi, “Vậy cậu cảm thấy công năng của máy ảnh trong điện thoại cậu có tốt không?” Nghe giọng điệu rõ ràng tâm tình rất tốt.
Nam Bùi cứng họng.
Hoắc Nghiêu ngồi ngay cạnh Nam Bùi, hai người cách nhau rất gần, lúc nói chuyện, Hoắc Nghiêu không tự giác nhích dần về phía Nam Bùi. Hành động này khiến cho bầu không khí xung quanh hai người rõ ràng có chút gì đó mờ ám.
Ba mẹ Nam Bùi lập tức thức thời nói:
“Hoắc tổng, cảm ơn cậu đã tiếp đãi, thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi đi trước đây.”
“Đúng vậy, thấy Bùi Bùi có được một người bạn tốt như cậu, chúng tôi cũng yên tâm rồi.”
Nói xong, hai người cũng không đợi Hoắc Nghiêu và Nam Bùi phản ứng, đầu không ngoảnh lại rời khỏi biệt thự của Hoắc Nghiêu.
Nam Bùi ngây người —- hai vị phụ huynh này của cậu cũng kỳ lạ quá rồi đấy?
Đúng vào lúc này, Hoắc Nghiêu bên cạnh nhìn về phía Nam Bùi, tràn đầy hứng thú hỏi, “Chừng nào thì cậu vẽ xong?”
“Tôi sẽ cố gắng nhanh nhất có thể.” Nam Bùi mím mím môi, đáp, “Vừa hay mấy bữa nay không đi lại được, tôi sẽ ở nhà nhìn ảnh để vẽ, chắc sẽ xong nhanh thôi……”
“Sao lại phải nhìn ảnh?” Hoắc Nghiêu vắt chéo cặp chân dài, khẽ nâng mi mắt, dù bận vẫn ung dung nói, “Chẳng phải tôi đang ở ngay bên cạnh cậu à, không thể nhìn tôi mà vẽ sao?”
Nói xong, Hoắc Nghiêu quay đầu nhìn về phía Nam Bùi.
Tầm mắt Nam Bùi đối diện với đôi mắt hẹp dài xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi gợi cảm cùng đường cằm sắc bén như đao khắc của anh, nhất thời cảm thấy Hoắc Nghiêu trong ảnh nhạt nhòa lu mờ, còn lâu mới đánh sâu được vào thị giác như người thật.
Nam Bùi không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng. Còn chưa kịp phản ứng lại, cậu đã vô thức buột miệng, “Có thể.”
Từ này vừa nói ra miệng, Nam Bùi mới phát hiện giọng mình có chút khô khốc.
Cậu ngượng đến muốn chạy ngay ra khỏi đây. Nhưng mà chân cậu đang đau, chạy không nổi.
Cùng lúc này, ba mẹ Nam sau khi rời khỏi nhà Nam Bùi, đang được tài xế đưa về nhà.
Trên xe, hai người nhịn không được bắt đầu thảo luận về tương tác của Hoắc Nghiêu và Nam Bùi mới rồi.
Bọn họ thống nhất cho rằng Hoắc Nghiêu chắc chắn có thích Nam Bùi, mà Nam Bùi cũng không phải hoàn toàn không có ý với Hoắc Nghiêu.
Nam Thành Thước vỗ đùi một cái, mừng rỡ nói, “Nếu đúng là vậy thật thì tôi ủng hộ để thằng nhóc Hoắc Nghiêu kia ở rể nhà mình!”
“Người ta liệu có đồng ý ở rể không?” Lý Nhã nhìn ông một cái, nói, “Có điều, cho dù thế nào, Bùi Bùi nhà chúng ta không thể chịu ấm ức thêm nữa, ít nhất cũng phải loại bỏ cái tên Tống Cảnh Sâm kia trước mới được.”
Điểm này thì hai người đều thống nhất ý kiến.
Lát sau, Lý Nhã nhớ đến bức tranh Nam Bùi vẽ hồi nãy, có chút nghi hoặc nhíu mày, “Nhưng mà sao tôi lại cứ cảm thấy……bức tranh Nam Bùi vẽ kia trông rất quen nhỉ.”
Nam Thành Thước nghe vậy, tỉ mỉ nhớ lại, cũng để lộ ra ánh mắt kinh ngạc, “Bà không nói tôi cũng không để ý, tôi cũng cảm thấy như đã nhìn thấy bức tranh ấy ở đâu rồi ấy.”
Nhất thời hai người đều rơi vào nghi hoặc.
“Chắc là lỗi giác nhỉ?” Lý Nhã có chút bối rối, “Hai đứa chúng nó chỉ mới quen biết thôi mà, trước kia Nam Bùi sao có thể vẽ tranh chân dung Hoắc Nghiêu để cho chúng ta trông thấy được?”
Nam Thành Thước nhíu mày nói, “Nếu như chỉ có một mình bà cảm thấy như vậy thôi thì còn có thể là lỗi giác, nhưng cả tôi cũng cảm thấy thế mà…… Như vậy ít nhất có thể khẳng định, trước kia Bùi Bùi chắc chắn đã từng vẽ một bức tương tự rồi.”
Lý Nhã đồng ý với Nam Thành Thước, tiếp lời, “Không sai…… Về phần người nó vẽ có phải Hoắc Nghiêu hay không thì còn chưa thể biết được.”