Kể từ sau sự kiện Mephisto, Stephen cũng không có thời gian rảnh để mà tiếp tục nghĩ về chuyện đó, bởi vì hắn không thể nào không chú tâm vào công việc đang liên tiếp chảy đến.
Vụ án nhảy lầu kia, đám hàng xóm của Robert Parkinson thật sự có cái miệng quá rộng, đem tài năng của Stephen tuyên truyền hầu như hết toàn bộ khu Manhattan. Rất nhiều người theo tiếng tăm đến phòng khám, dự định thử xem y thuật của Stephen có thật sự thần kỳ như trong lời nói hay không.
Cũng may Stephen tương đối thông minh, nghĩ ra kế sách là phòng khám của hắn lấy Đông Y làm chủ, khiến cho những người dân nước Mỹ luôn tín nhiệm vào Tây Y liền quay đầu rời đi. Nhưng mà cho dù như vậy, mỗi ngày hắn cũng phải tiếp đãi hơn 20 vị khách đến đây chẩn bệnh.
Điều này để cho thời gian nghiên cứu ma pháp của hắn nhận lấy áp lực cực lớn, Stephen không thể không dành phần lớn thời gian ở dưới đại sảnh tiếp khách, tiếp đó làm bộ làm dáng bắt mạch như thật, lợi dụng phép thuật di chuyển khắp cơ thể bệnh nhân tiến hành kiểm tra tổng quát.
Stephen không muốn để chuyện này hạn chế việc riêng tư của mình, thế là hắn đành phải sửa lại một chút kế hoạch của mình, dù sao chuyện đó chưa tới, hắn vẫn còn đủ thời gian để thực hiện. Ban ngày dành ra thời gian để xem bệnh, buổi tối thì tiếp tục ru rú trong thư phòng nghiên cứu ma pháp.
Cứ thế, cuộc sống bình tĩnh kéo dài qua mấy tháng, thời gian tiến vào năm 2008.
...............
Thời tiết đầu hạ, trong công viên trung tâm dần xuất hiện nhiều hơn những bóng dáng chạy bộ tập thể dục sáng sớm.
Stephen chính là một trong số đó.
Hôm nay, trong lúc vận động, hắn phát hiện được một mục tiêu khiến cho bản năng giống đực của hắn được kích thích sống động lên. Mái tóc màu bạch kim buông xõa hai vai, chiều cao vào khoảng 1m7, đường cong từ trên xuống dưới không thể nào hoàn mỹ hơn, cùng với bờ mông đẫy đà không ngừng di động lên xuống theo từng bước chạy, đơn giản khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Nhìn một lúc, Stephen càng cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không thể nhận ra. Điều này khiến lòng hiếu kỳ trỗi dậy trong hắn, tăng nhanh bước chân, dự định tiến lên bắt chuyện làm quen.
Sau khoảng nửa phút, Stephen chạy đến sau lưng đối phương, càng đến gần, sự quen thuộc đó càng tăng lên rất nhiều. Nghe tiếng hô hấp mười phần có tiết tấu của cô gái, Stephen áp chế lại nỗi lòng, mỉm cười, lên tiếng nhắc nhở
“Hey, on your left !”
Cô gái nghe được âm thanh, lập tức tránh cơ thể về phía bên phải, nhưng cũng không hề quay đầu lại. Thấy vậy, Stephen dứt khoát tăng bước chân nhanh hơn, chạy song song với cô, đồng thời mở miệng
“Excuse me, tôi là một bác sĩ, tôi nhận thấy cơ thể của cô.....”
Chưa nói được hết câu, thấy được rõ ràng khuôn mặt của đối phương, Stephen triệt để đứng hình lại, khuôn mặt sững sờ không có chút lịch sự nào nhìn chằm chằm vào cô gái.
“Anh nhận ra được cái gì ?” Âm giọng trầm thấp mang đầy từ tình của cô gái vang lên, một bên chạy chậm, một bên quay đầu liếc lấy Stephen, “Hay là, đây chỉ đơn thuần bắt chuyện ?”
Lời nói của cô kéo lại ai đó đang chìm vào sững sờ, mở một nụ cười lúng túng, Stephen ngập ngừng đáp lại: “Sorry....bình thường chạy bộ ở đây chưa thấy cô bao giờ....cho nên mạo muội bắt chuyện một chút”
“Really ?”
Đôi môi của cô gái tương đối dày, nhưng chính vì thế lại để cho ngũ quan mười phần cân đối, có thể nói là cực kỳ xinh đẹp. Nở một nụ cười nghiền ngẫm, cô gái tiếp tục nói
“Nhưng ánh mắt và biểu cảm của anh lại không hề giống như vậy. Nó giống như là....U know me ?”
Stephen vội vàng lắc đầu, rất nhanh liền mượn cớ trả lời: “Oh, no...ờm..., tôi quen biết rất nhiều người, cho nên lúc đầu tưởng cô là người quen, dư địch trêu đùa vài câu, nhưng là tôi đường đột rồi. Sorry very much....Goodbye !”
Nói xong, Stephen nhanh chóng quay người lại, chạy thật nhanh rời khỏi nơi đây, hắn muốn trở về Sanctum để ổn định lại tâm tình của mình. Mà ở phía sau, cô gái kia lại thu lại nụ cười trên môi, nét mặt không biểu cảm, nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa của Stephen
“Really ? Thật thú vị....”
................
Tại một góc khuất không có ai chú ý, Stephen trực tiếp sử dụng Apparition ( Bùa Độn thổ ) trở về Sanctum Sanctorum.
Đứng dựa lưng vào góc tường, hắn cố gắng bình phục lại hơi thở và tâm tình đang bất ổn của mình. Mất khoảng hơn 10 phút đờ đẫn nhìn trần nhà, Stephen thờ dài lắc đầu, bước về phía cầu thang, dự định tắm rửa đôi chút, lấy nước lạnh gột rửa đi cảm xúc càng lúc càng bành trướng. Thế nhưng, nó không hề có tác dụng như hắn nghĩ, hình bóng của cô gái kia liên tục hiện lên trong đầu hắn
“Mày làm sao vậy Stephen....”
Ngồi trước bàn tiếp khách, Stephen chìm vào suy nghĩ. Không ngoài sở liệu của hắn, ngắn ngủi 1 tiếng sau, cô gái mà hắn gặp mặt ở công viên trung tâm trở thành vị khách nhân đầu tiên đến khám bệnh ngày hôm nay.
Bang !
Một tờ giấy chứng nhận bị cô gái đập mạnh lên mặt bàn, mỉm cười ngồi xuống, cô gái liếc lấy tờ giấy, rồi lại hếch cái cằm về phía Stephen, mở miệng
“Hiện tại có thể giải thích một chút sao ? Thái độ trước đó của anh là như thế nào ?”
Không lập tức trả lời câu hỏi, Stephen nhìn chằm chằm lấy cô một lúc lâu, tiếp đó hít một hơi thật sau, cầm lấy tờ giấy, đọc lên vài chữ
“CIA....Đặc vụ Romanoff...”
Một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Natasha, Stephen cố gắng làm ra bộ dáng bình thường nhất có thể, giả bộ hoài nghi hỏi: “Romanoff ? Cái họ này giống như không phổ biến ở Mỹ, Nga ? Kiểm tra chính trị có thể tiến vào CIA ?”
“Anh đang kỳ thị ?” Natasha hơi nheo lại đôi mắt, nụ cười trở nên có chút nguy hiểm, “Or, anh muốn tôi bắt anh về điều tra mới có thể tin tưởng ?”
“Oh, no, please, không cần thiết phải như vậy !”
Stephen lắc đầu, đồng thời đem tờ giấy chứng nhận giả kia đặt lên mặt bàn, đẩy về phía Natasha. Lại một lần nữa nhìn chăm chú lấy đối phương, từng hình ảnh xuất hiện trong đầu của hắn. Từ những giây phút hạnh phúc hai người bên nhau, những nụ hôn, những lời hứa, cho đến cảnh tượng hắn không được tận mặt chứng kiến, nhưng lại biết rõ nó như thế nào, thân hình lẻ loi, ánh mắt mang đầy tiếc nuối, dòng máu chảy ra qua mái tóc dài cùng màu đỏ thắm cả một vùng.
Càng nghĩ đến, tâm trạng của Stephen càng trở nên trầm trọng, thậm chí nếu nhìn kỹ, có thể thấy được trong khóe mắt hắn đang ánh lên những giọt lệ trong suốt, trực chờ tuôn chảy trên khuôn mặt. Và Natasha nhìn thấy điều này, nhưng càng như thế, nó càng khiến sự nghi ngờ trong cô dâng lên, thậm chí hiện tại là nỗi bồn chồn khó tả, cảm xúc cũng bắt đầu không ổn định, giống như có ai đó trong tiềm thức muốn điều khiển cô giơ tay lên vuốt ve lấy khuôn mặt điển trai trước mặt kia, rất may là Natasha có thể áp chế lại được.
Trong chớp mắt ngắn ngủi, Natasha nghĩ đến rất nhiều, Stephen cũng như vậy. Vì không để cô nhìn ra điều gì bất thường, hắn không thể làm gì khác, liền lập tức thở dài, nói
“Alright...so, Ms. Romanoff, cô muốn biết những gì ?”
“Cảm ơn vì đã phối hợp !” Natasha hé miệng nở nụ cười, tiếp đó nói, “Chính là vấn đề kia, tell me, tại sao khi nhìn thấy tôi, thái độ của anh lại biến hóa lớn như vậy ?”
Nghe cô hỏi như vậy, Stephen thở dài một hơi, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, làm ra bộ dáng bất đắc dĩ, trả lời
“Very much.......First, như tôi đã nói, nhìn từ phía sau, tôi tưởng cô là người quen, nhưng không phải, là tôi nhận lầm. Second, tôi phát hiện dáng chạy bộ của cô có chút mất tự nhiên, ngờ tới việc cô bị thương trên cơ thể”
“Ừm hứm” Natasha gật đầu tán đồng, “Tiếp tục !”
“Sau đó, tôi quan sát được càng nhiều. Lady, cô rất xinh đẹp, nhưng làn da của cô, trạng thái của nó lại cùng điều kiện bản thân của cô không phù hợp” Stephen bịa chuyện nói.
“How ?” Natasha có chút hăng hái, chiếc cằm tựa vào đôi bàn tay, chống lên bàn, nhìn chăm chú vào Stephen, hỏi thêm.
“Nữ nhân rất thích làm đẹp, luôn muốn mình ở trong bộ dáng xinh đẹp nhất có thể” Stephen hồi đáp, “But, tha thứ tôi mạo muội, da của cô giống như rất ít khi được chăm sóc kĩ càng ?”
Lời nói này để Natasha vô ý thức đưa tay lên sờ khuôn mặt của mình, vuốt ve một chút, tiếp đó gật đầu, coi như nhận đồng thuyết pháp của đối phương
“Tiếp tục !”
“Tôi là bác sĩ ! Là một bác sĩ rất tự tin vào y thuật của mình, da của cô không được trắng hồng như những cô gái tầm tuổi cô, nó hơi bị ánh vàng, đó là bởi vì quanh năm phải xông pha khói lửa gây nên...”
Ngừng một lúc, ngay khi Natasha dự định tiếp lời, Stephen đã mở miệng nói tiếp: “Tôi có thể bài trừ đi các chức nghiệp như đầu bếp, công nhân trong xưởng, bởi vì làn da của cô còn chưa đến mức độ đó, so...”
Ánh mắt của Stephen nhìn thẳng vào Natasha, rồi nhanh chóng đánh ra hướng khác, bộ dạng giống như chột dạ, “Tôi suy đoán, làn da của cô là phải chịu ảnh hưởng từ chất nổ, hơn nữa...ánh mắt của cô, là một ánh mắt rất kiên định tự chủ, mang đầy chuyện xưa”
“Kết hợp tất cả tin tức, tôi rút ra được kết luận, có thể cô rất khó để dây vào, sorry, cho nên lúc đó tôi mới vô ý thức không muốn tiếp tục tiếp xúc với cô, tôi rất sợ phiền phức....”
Tiếng cười khẽ vang lên, Natasha rút lại hai tay khoanh trước ngực, gương mặt, ánh mắt đầy vẻ mị hoặc, nhìn lấy ai kia đang có chút rụt rè, nói
“Vẫn như cũ, anh đang nói láo, trong những lý do đó nhất định có bịa đặt, bất quá...câu cuối cùng của anh sợ phiền phức lại là thật”
Nghe vậy, Stephen không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.....