Khi ba chúng ta xuống núi thì tình cờ gặp Kim công tử trong quán trà.
Kim công tử cười nói với ta: "Ta ở đây chờ ngươi lâu lắm rồi."
Đến khi hắn nhìn thấy tiên sinh và Mẫn Chậm từ sau lưng ta đi tới, nụ cười trên mặt lập tức héo đi.
Hắn nheo mắt nói: "Mẫn Chậm?"
Mẫn Chậm lạnh lùng liếc hắn một cái, không thèm lên tiếng.
Kim công tử thấy Mẫn Chậm không để ý tới mình lại quay sang cười với ta: "A Hòa, ngươi qua đây."
Ta không thích qua đó vì bây giờ cứ gặp Kim công tử thì ta lại thấy mông đau.
Tiên sinh nắm cánh tay ta nói: "Tiếp tục lên đường, đừng dừng lại đây."
Kim công tử đứng dậy kéo cánh tay kia của ta nói: "Giang Quỳnh Trúc, ngươi đúng là chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả."
Ta: "?"
Khoan đã, ai là hương? Ai là ngọc?
55.
Thật ra ta rất muốn bắt chước Mẫn Chậm trong thoại bản, rưng rưng nước mắt nói với tiên sinh và Kim công tử: "Các ngươi đừng đánh nhau nữa, ta không muốn giang hồ nổi lên sóng gió vì ta đâu!"
Nhưng rốt cuộc ta không làm như vậy.
Vì ta cảm thấy sẽ bị tiên sinh và Mẫn Chậm hành hung.
56.
Bụng ta kêu réo rất không đúng lúc.
Bốn người chúng ta trầm mặc ngồi chung một bàn.
Kim công tử ngồi bên phải ta, ngón tay thon dài đan vào tay ta, ôn nhu nói: "A Hòa, về kinh thành với ta đi."
Hắn vừa dứt lời thì bên trái ta liền vang lên tiếng gỗ bị bẻ gãy răng rắc.
Ta quay lại nhìn mới phát hiện tiên sinh bẻ gãy đôi đũa trong tay.
Tiên sinh nhìn ta chằm chằm, lạnh lùng nói: "Chẳng phải đói bụng sao? Ăn no vào."
Ta nghĩ nếu mình đáp ứng Kim công tử thì chỉ sợ lát nữa tiên sinh sẽ hạ độc trong chén ta.
Thế là lập tức rút tay về rồi vùi đầu ăn cơm, không nhìn Kim công tử nữa.
Mẫn Chậm tặc lưỡi bảo Kim công tử: "Quả nhiên ngươi đang dòm ngó dược đồng của Giang Quỳnh Trúc."
Kim công tử nói: "Mẫn thiếu hiệp cũng hay xen vào chuyện bao đồng vậy sao?"
Mẫn Chậm nói: "Hôm đó ngươi và y......"
Mẫn thiếu hiệp còn chưa nói hết thì Giang tiên sinh lại bẻ gãy thêm một đôi đũa.
57.
Kim Chu nắm chắc bảy phần có thể đưa Vân Hòa về nhà, khi hắn chạm vào tay thiếu niên thì lại nhớ tới khung cảnh kiều diễm hôm đó, trên mặt không khỏi nở nụ cười.
Nếu giờ không có Giang Quỳnh Trúc ở đây thì hắn đã ôm hôn Vân Hòa ngay tức khắc.
Nghĩ xong hắn định bưng chén trà lên uống thì đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn.
Tay Kim Chu run lên một cái, nước trà đổ xuống đất bốc lên một luồng khói trắng.
...... Thật đáng sợ!
Cái tên Giang Quỳnh Trúc này đã bỏ thuốc kịch độc vào nước trà của hắn lúc nào vậy?