Trong vòng một đêm tiên sinh gieo hạt trên người ta đến mấy lần, ta đã hết sức để rên, cuối cùng chỉ biết đờ đẫn ôm gối dựa vào giường, hai đùi ê ẩm mềm nhũn, phía sau còn giữ lại đồ vật, chỉ cần ta cử động nhẹ thì sẽ cảm nhận được chất lỏng ẩm ướt chảy xuống ròng ròng.
Tiên sinh xoa bóp ngón chân ta hỏi: "Khóc mệt chưa?"
Ta sụt sịt nói: "Mệt rồi."
Y nói: "Vậy đi ngủ thôi."
Ta cảm thấy những thứ y lưu tại trong thân thể ta nóng hầm hập, sự ấm áp dần lan ra khắp toàn thân, trung hoà cảm giác lạnh buốt tay chân lúc trước của ta.
"Đó là dương khí." Tiên sinh xoa chân ta hờ hững nói, "Âm dương cân bằng thì hàn khí trong huyết mạch có thể tiêu tan."
Ta nói: "Thật sự có cách này sao......"
Ta cứ tưởng chuyện này chỉ có trong thoại bản thôi chứ.
Tiên sinh nói: "Nhưng cách này chỉ là tạm thời thôi, nếu ngươi muốn hết lạnh thì phải bổ sung thêm dương khí mới được."
Ta: "......"
Mặt ta lập tức nóng bừng. Ngữ khí Giang tiên sinh bình tĩnh như thể lời y nói chẳng có gì phải e lệ, nhưng ta vẫn cảm thấy mình bị đùa giỡn.
Vậy sau này còn phải làm nhiều lần nữa sao......
Tiên sinh giương mắt nhìn ta, ngồi đối diện với ta rồi hỏi: "Sao thế? Không thích ta à?"
Ta lẩm bẩm: "Ta nào dám không thích ngài."
"Vậy còn phàn nàn cái gì." Y bóp mặt ta nói, "Sau này ít chạy loạn đi, ngoài núi heo rừng nhiều lắm đấy."
Một lát sau, tiên sinh lại nhớ tới chuyện gì nên bảo ta: "Xem ra ở tuổi ngươi phải ăn nhiều thịt một chút, nếu không sẽ bị mông lép."
Ta: "......" Ai mông lép?
Ta tức! Ta quấn chăn bổ nhào qua hung tợn cắn lên cánh tay y, y cũng không đánh ta mà thuận thế cầm chăn bọc ta thành quả cầu rồi nói: "Nhưng bóp nhiều sẽ tròn lên thôi."
Ta trừng tiên sinh, trong lòng cảm thấy bị sỉ nhục sâu sắc.
Lúc nãy y bóp nhiều lắm! Bóp xong còn nói mông ta lép! Giang tiên sinh không biết xấu hổ!
Tiên sinh nói: "Mắng ta không biết xấu hổ à?"
Y hỏi ta, trên mặt lại lộ ra nụ cười như có như không, sau đó đưa tay lột chăn trên người ta xuống rồi nằm đè lên ta: "A Hòa, hôm nay sẽ cho ngươi thấy thế nào là không biết xấu hổ."
87.
Hôm sau tỉnh dậy thì tiên sinh đã rời giường, chẳng biết y lau người và bôi thuốc cho ta lúc nào mà ta không còn thấy khó chịu nữa, chỉ có hai chân như nhũn ra.
Nhưng ta vẫn tức giận vì những gì y nói hôm qua, thế là quyết định bôi vẽ linh tinh trên sổ thuốc của y.
Sau khi lật ra mới phát hiện trang cuối cùng trong sổ thuốc đều là hình đầu heo do ta vẽ.
Khá lắm, thì ra trước kia ta từng làm chuyện như vậy.
Thế mà y còn giữ quyển sổ này, ta cứ tưởng y đã sớm thay quyển khác rồi chứ.
Ta ngồi trên bàn y, từng quyển từng quyển bay xuống, phát hiện ngoại trừ mấy quyển mới nhất thì những quyển khác đều có hình đầu heo ta vẽ. Có lẽ lúc nhỏ ta đã vẽ trộm, ta cũng chẳng nhớ nổi nữa.
Trên đầu heo còn viết mấy chữ "Giang Quỳnh Trúc" xiêu vẹo.
A Di Đà Phật...... Tiên sinh chưa đánh chết ta thật quá từ bi rồi.