Còn xin cho tiên sinh và Đường đại hiệp một lá bùa bình an, tiểu hòa thượng nói Phật Tổ từng khai sáng nên rất hữu ích.
Một lát sau tiểu hòa thượng ngồi cạnh ta hỏi: "Đại hiệp, ngươi không cầu cho mình à?"
Hèn gì cứ thấy thiếu thiếu gì đó, thì ra nãy giờ toàn cầu nguyện cho người khác mà chưa cầu cho ta.
Chưa kịp quỳ xuống thắp hương thì Đường Phiếm đến tìm ta. Tiểu hòa thượng tốt bụng đưa cho ta thêm một lá bùa bình an, chắp tay niệm A Di Đà Phật rồi nói: "Tính tình đại hiệp lương thiện, tự khắc sẽ gặp may mắn thôi."
116.
Ta hỏi Đường Phiếm có xin được thuốc không.
Đường đại hiệp nói trong chùa quả thực có linh dược nhưng người xuất gia cũng đòi thù lao, hắn phải lên đường tìm mấy người cho lão phương trượng, mấy ngày nữa sẽ trở lại tìm ta.
Ta hỏi hắn: "Đường đại hiệp, ta không đi với ngươi được sao?"
Đường Phiếm đeo bùa bình an ta đưa lên cổ, giấu kín trong vạt áo. Hắn nói sẽ mau chóng đem bánh ngọt ta thích trở về, ta cứ ở trong chùa mấy ngày là được.
Hắn quyết không để ta bị thương vì chuyện của hắn nữa.
Ta biết không phải Đường Phiếm sợ ta làm vướng chân hắn mà là thật lòng quan tâm ta nên mới quyết định như vậy, ta do dự giây lát rồi đồng ý với hắn.
Xem ra phải ở dưới núi thêm một thời gian nữa, chẳng biết không có ta bên cạnh nói nhảm tiên sinh có thấy tịch mịch hay không.
Đường Phiếm phải lên đường gấp nên rời đi lúc nửa đêm. Ta nhoài người ra cửa sổ ôm lưng hắn nói: "Đại hiệp, nếu chuyện bọn họ nhờ khó thực hiện thì ngươi cũng đừng gấp, trở về chúng ta lại nghĩ cách...... Kiểu gì cũng có đường lui thôi."
Lưng hắn rất rộng và rắn chắc.
Ta nghĩ một hồi, nghiêm túc nói: "Sau này ta sẽ học võ công thật giỏi để giúp đại hiệp đánh người xấu."
Đường đại hiệp trầm thấp nói: "Lần này trở về, tương lai chúng ta sẽ luôn đi cùng nhau."
117.
Lúc này các độc giả nhiệt tình sẽ hỏi.
Vậy giờ Giang Quỳnh Trúc đang ở đâu?
Tốc độ của y đủ để Đường Phiếm và Vân Hòa nuôi hai đứa con rồi đấy!
Thật ra chuyện là thế này:
Giang Quỳnh Trúc khinh công không tệ, chạy cũng rất nhanh, đáng tiếc y là dân mù đường. Khổ nỗi y còn hay sĩ diện nên dù đang cấp bách cũng không chịu hỏi đường người khác.
Đường Phiếm đem Vân Hòa đi lúc nửa đêm.
Giang Quỳnh Trúc vốn không có cảm giác về phương hướng, đi ban đêm chẳng khác gì bị mù, muốn đuổi kịp Đường Phiếm may ra chỉ có quỷ.
Vì vậy chẳng những y không thể cướp lại cải trắng mà còn bị mệt mỏi tức chết đi được.
Hai ngày sau Giang Quỳnh Trúc chống nạnh nghỉ ngơi bên gốc cây, ngẩng đầu thấy phía trước có một đoàn người kiêng kiệu đỏ đi tới, bầu không khí hết sức náo nhiệt.
Giang Quỳnh Trúc không có hứng xem người khác thành thân, nhưng y vừa định bỏ đi thì đột nhiên phát hiện tân lang toàn thân áo đỏ kia chính là Kim công tử.
Khóe miệng y giật một cái, đang muốn ngoảnh mặt đi thì Kim công tử lên tiếng gọi y lại, cung kính nói: "Giang tiên sinh, không ngờ gặp được ngài ở đây, đúng là duyên phận."
Giang Quỳnh Trúc nhịn không được, thuận miệng hỏi dò: "Ngươi...... muốn thành thân với ai thế?"
Kim Chu leo xuống ngựa, xòe quạt ra cười rồi khiêm tốn nói: "Tạm thời vẫn chưa đến lúc thành thân, ta đến để cầu hôn."
Giang Quỳnh Trúc nheo mắt, mơ hồ đoán được mõm chó của Kim công tử sắp phun ra lời nhảm nhí.
Cái quái gì đây! Còn xem y là cha Vân Hòa nữa sao?
Kim công tử chưa phát giác được sắc mặt Giang Quỳnh Trúc thay đổi (Dù sao đối phương cũng mặt đơ quanh năm) nên nói tiếp: "Ở đây không tiện nói chuyện, Giang tiên sinh, hay là chúng ta tìm quán trà......"
Còn chưa dứt lời thì Giang Quỳnh Trúc đã vung kiếm chém bay mũ trên đầu hắn.
Kim Chu giơ quạt chặn lại nhát kiếm thứ hai, biến sắc nói: "Giang Quỳnh Trúc, người giang hồ đánh nhau kị nhất là cạo đầu."
Nếu không phải lúc nãy hắn phản ứng nhanh thì tóc đã bị cạo đi một mảng lớn.
Giang Quỳnh Trúc nói: "Đây gọi là mổ heo phải cạo lông."