Ta rất muốn xông tới giúp Mẫn thiếu hiệp nhưng trong tay ta chỉ có món đồ chơi bằng đường, cũng chưa học được khinh công bay cao nên chỉ có thể sốt ruột đứng nhìn, chẳng biết tới đó có làm y phân tâm không nữa.
Bọn người kia ra tay vô cùng độc ác chứ không giống mấy trò xiếc lúc trước ta tưởng tượng.
Dù võ công Mẫn Chậm có cao đến mấy cũng không địch nổi mấy người ra chiêu từ bốn phương tám hướng, rốt cuộc lần này vẫn rơi vào thế yếu. Hình như y sợ việc này liên lụy đến ta nên cố ý dẫn những người kia ra xa ta.
Thấy sau lưng y có kẻ muốn phóng dao găm, trong lòng ta giật mình, đầu óc chưa kịp suy nghĩ thì chân đã dậm xuống đất một cái rồi ném đồ chơi bằng đường trong tay đánh rơi ám khí bay về phía Mẫn Chậm.
Hình như, hình như là cảm giác khinh công! Rõ ràng trước kia ta chưa bao giờ thành công cả!
Trong tiếng gió lướt qua tai, năm giác quan của ta chợt trở nên cực kỳ nhạy cảm, mọi động tác nhỏ nhất của người khác đều cảm nhận rõ ràng, nhờ vậy có thể phán đoán chính xác những thích khách kia sắp ra chiêu gì.
Chắc không phải Minh Tâm Đan phát huy tác dụng đấy chứ!?
Ta cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ thấy đan điền nóng lên, một dòng nước ấm lan ra tứ chi, trong chớp mắt ta ôm Mẫn Chậm vào lòng rồi tung chưởng về phía đám thích khách sau lưng y.
Có lẽ Mẫn thiếu hiệp bị ta làm cho choáng váng, y nép trong ngực ta không có động tĩnh gì, đợi ta hạ gục mấy thích khách kia xong y mới lắp bắp: "Vân Hòa, ngươi......"
Ta sợ đám thích khách ngã xuống đất sẽ đuổi theo nên vội vàng bảo y: "Mẫn thiếu hiệp, ngươi đừng nói gì hết, ta đưa ngươi đi trước đã."
Mẫn Chậm thật sự không nói gì nữa.
126.
Ta ôm y băng qua rừng trúc chạy về sân sau chùa. Thấy chung quanh không có ai, ta mới thở phào nhẹ nhõm nói với Mẫn Chậm sắc mặt ngưng trọng: "Mẫn thiếu hiệp, tạm thời bọn hắn sẽ không đuổi theo được đâu."
Mẫn Chậm nói: "Ừ."
Ta nói: "Lúc nãy nguy hiểm thật, làm ta sợ muốn chết."
Mẫn Chậm im lặng rồi cao giọng hỏi: "Ngươi sợ chết à?"
Thế mà y không tin ta.
Ta thở dài một hơi rồi giúp y thay thuốc cho vết thương trước đó. Vết thương trên lưng y đã bắt đầu đóng vảy, máu không còn ứa ra, mạch tượng cũng khá tốt.
"Khi nào về ta sẽ hỏi tiên sinh có thuốc làm mờ sẹo không." Ta vừa quấn băng cho y vừa nói.
Lúc đầu Mẫn Chậm có vẻ không thích ta nhúng tay vào chuyện của y, chẳng biết cúi đầu nghĩ gì mà lại đồng ý để ta bôi thuốc cho y.
Y im lặng một hồi mới nói với ta: "Không cần làm mờ sẹo, cũng đâu nhiều lắm, cứ để nó lại đi."
Ta thắc mắc: "Sao phải giữ lại?"
Mẫn Chậm cúi đầu bẻ ngón tay, trầm thấp nói: "Để nhớ rõ mình đã chịu khổ thế nào, sau này có bản lĩnh mới từ từ trả lại hết."
"Nếu trong lòng chỉ nhớ đến đau khổ thì trong miệng cũng chỉ nếm được cay đắng thôi." Ta lại buộc tóc lên cho y, đang nói nửa chừng thì sực nhớ ra món đồ chơi bằng đường ta mua.
Khoan đã...... Hình như ta ném nó đi mất rồi!
Vậy là giờ ta không có đồ chơi bằng đường để ăn nữa!
Ta tủi thân, đang định kể lể với Mẫn thiếu hiệp về huynh đệ đồ chơi bằng đường xui xẻo mất mạng của ta thì y đột nhiên mở miệng ngắt lời ta: "Ngươi và Đường Phiếm ai lợi hại hơn?"
Ta nói: "Nhất định là Đường đại hiệp rồi!"
Mẫn Chậm lại hỏi ta: "......Võ công này của ngươi lấy đâu ra?"
Ta im lặng một lát rồi chồm tới thì thào vào tai y: "Vì ta ăn một viên đan dược có thể phóng đại nội lực nên hình như bây giờ có thêm một trăm năm công lực......"
Nhưng ta cứ thấy công lực này không phải của ta, biết đâu sau này sẽ không còn nữa nhỉ?
Y quay đầu nhìn ta chằm chằm rồi cười nhạt: "Ai ngờ thiên hạ đệ nhất là bộ dạng này chứ?"
Ta cười ngượng rồi sờ cổ mình.
Giọng điệu này của y cứ như ta chính là thiên hạ đệ nhất vậy.
Mẫn Chậm chống cằm, vươn tay kia ra ôm lưng ta rồi nhướn mày nói: "Nghe nói người giang hồ có một quy tắc."
Ta dỏng tai lên nghiêm túc nghe y truyền thụ kiến thức giang hồ.
Mẫn Chậm nói: "Hôm nay ngươi cứu ta một mạng, lẽ ra ta phải báo đáp ngươi......"
Nói đến đây y im bặt rồi nhìn lảng đi chỗ khác, khuôn mặt mỹ nhân ửng đỏ như hoa đào trên núi tháng Tư.
Ta nhìn y, thấy y mất tự nhiên vuốt tóc mai, lông mi dài khẽ rung động.
Một lát sau y quay sang nhìn ta nói: "Vân Hòa, ngươi muốn ông báo đáp gì......"
Ta ngại ngùng nói với vẻ rộng lượng: "Không cần báo đáp cũng được."