Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng

Chương 45



134.

Xưa nay ta vốn không câu nệ tiểu tiết nên cũng chẳng thấy kỹ năng giường chiếu kém cỏi của Mẫn thiếu hiệp có gì to tát...... Chỉ là muốn bán tin này cho cô nương viết sách dưới núi Thanh Lộc thôi.

Đương nhiên ta không thể nói ra chuyện này được, nếu không Mẫn Chậm lại mắng ta mất.

Sau khi ngồi dậy ta bắt đầu an ủi y, nhưng càng an ủi thì y càng tức giận, còn nói lần sau nhất định phải rửa nhục bằng cách thao ta nằm liệt giường.

Ta bịt miệng y nói: "Mẫn thí chủ, ở Phật đường hai ta vẫn nên thận trọng từ lời nói đến việc làm thôi."

Mẫn Chậm để lại dấu răng trên mu bàn tay ta.

Y thật hung dữ.

Nhưng lúc hung dữ cũng vẫn đẹp, khóe mắt hơi xếch lên, khuôn mặt mỹ nhân tràn đầy khí chất thiếu niên phóng khoáng, ta ngắm y một hồi, nhịn không được thừa dịp y lau dao găm chồm tới hôn nhẹ lên má y một cái.

Mẫn Chậm liếc nhìn ta, cười khẩy nói: "Nếu kẻ khác dám làm thế thì giờ đã rơi đầu xuống đất rồi đấy."

Ta nói: "Mẫn thiếu hiệp, ta cứu ngươi một mạng, đêm qua ngươi cũng cứu ta một mạng, giờ chúng ta không ai nợ ai nữa."

Mẫn Chậm nói: "Ta đã làm gì mà cứu mạng ngươi? Không lên giường với ngươi thì ngươi sẽ chết hay sao?"

Ta trầm ngâm nói: "Chắc vậy."

Mẫn Chậm có vẻ không tin ta, y lườm ta như đang lườm sắc quỷ rồi tiếp tục lau dao găm của mình.

135.

Các tiểu hòa thượng đang gõ mõ trong Phật đường.

Ta hỏi Mẫn Chậm có thể dẫn ta đi gặp phương trượng ở đây được không, ta muốn biết Đường đại hiệp đã đi đâu.

Mẫn Chậm nói: "Lão già kia tính tình không tốt lắm, ngươi nói chuyện với hắn phải cẩn thận một chút."

Ta chắp tay trước ngực đứng bên ngoài cúi lạy tượng Phật rồi hỏi Mẫn Chậm: "Người xuất gia lòng dạ từ bi, sao tính tình lại không tốt chứ?"

Mẫn Chậm bình thản nói: "Suy cho cùng thì con người sao có thể đoạn tuyệt với thất tình lục dục được? Ngoài mặt hắn nói với ngươi kiểu này nhưng trong lòng luôn ghi thù. Cũng như ta bị hắn phạt chép kinh ngoài miệng thì nói "Biết lỗi" nhưng trong lòng lại nghĩ "Cứt chó" vậy thôi."

...... Mẫn thiếu hiệp miễn cưỡng chính mình thật vất vả!

Thế là trên đường đi ta cứ mãi thấp thỏm, sợ lát nữa mình lỡ lời thì ban đêm sẽ bị phương trượng ám sát ngay tại đây.

Ánh nắng dìu dịu, mấy ngày nay thời tiết mát mẻ, trong sân thoang thoảng hương hoa, tiếng nước chảy róc rách bên hòn non bộ.

Đi theo Mẫn Chậm dọc hành lang lại gặp tiểu hòa thượng gánh nước lần trước.

Nghe ta nói muốn đi tìm phương trượng, hắn vội vàng ngăn cản ta: "Dạo này tâm tình phương trượng không tốt, nếu đại hiệp không có chuyện gì gấp thì đừng đi tìm hắn."

Ta gật đầu nói: "Là chuyện cấp bách."

Nhớ lại những lời Đường Phiếm nói với ta trước khi đi thực sự quá nguy hiểm, theo tình tiết trong thoại bản thì chuyến này chắc chắn hắn sẽ gặp rắc rối to, ta vẫn phải nghĩ cách tìm hắn mới được.

Tiểu hòa thượng bảo ta phương trượng của bọn họ thỉnh thoảng sẽ đưa ra mấy yêu cầu khó lòng thực hiện.

Mẫn Chậm đứng bên cạnh nói: "Ví dụ như bắt ngươi nhặt ba trăm sợi tóc của khách hành hương chẳng hạn......"

Im lặng một hồi, tiểu hòa thượng mới mở miệng nói tiếp: "A Di Đà Phật, chúc hai thí chủ may mắn, tiểu tăng đi đốn củi trước đây."

Mẫn Chậm nhìn theo tiểu hòa thượng đi xa rồi thì thầm với ta: "Lúc trước ta còn ở đây, có lần lão già kia nói đốn bao nhiêu cây củi thì đổi được bấy nhiêu hạt cơm."

Ta đau lòng hỏi: "Vậy ăn làm sao no được?"

Mẫn thiếu hiệp gật đầu: "Bởi vậy ta khiêng củi ra ngoài đổi lấy tiền rồi đi ăn mì Dương Xuân, ai thèm ăn tí cơm này chứ!"

Ta: "......"

Giờ Mẫn thiếu hiệp vẫn có thể nghênh ngang xuất hiện ở chùa này chắc hẳn lão phương trượng kia phải từ bi lắm.
— QUẢNG CÁO —