Làm Người Thay Thế Cũng Không Dễ

Chương 4





EDIT: Tô Bún OTP Siu Riêu (Fb: Đậu Hũ Mềm)
Ngoại trừ khi đứng trước Toàn Tuyền, Kiều Quang Vũ ngày thường vẫn giữa được hình tượng đoan chính.

Nói cách khác, ngoài lúc diễn kịch trước Hoắc Chu, thời gian còn lại, Kiều Quang Vũ sống là chính mình.

Nói theo cách nói của cậu là "Cứ nhịn sẽ sinh ra vấn đề", cho nên ngoài giờ "làm việc", Kiều Quang Vũ tuyệt đối không bạc đãi mình.

Cậu là một người ngoan ngoãn lại nghiêm túc, kêu gì làm đó, muốn cậu biến chuyện thế thân thành công việc, cậu chắc chắn sẽ không nảy sinh tí tình cảm nào trong đầu; muốn cậu bày ra biểu hiện yêu Hoắc Chu, cậu cũng có thể cẩn thận diễn cho tốt, người khác không thể nhìn ra sơ hở.

Nhưng rốt cuộc tuổi cậu vẫn còn rất trẻ, không có xuất thân tiêu chuẩn, lát yêu lát không yêu, cả người phải phân liệt thời gian dài, nếu không phải Toàn Tuyền thường xuyên xây dựng tâm lý cho cậu, tâm trí thông suốt, chỉ sợ đã sớm chìm trong cái ôm ấp dịu dàng của Hoắc Chu.

Nhưng cho dù là vậy, Kiều Quang Vũ biết tâm lý mình cũng đã chịu ảnh hưởng.

Lúc học đại học, tính cách của cậu không như hiện tại, khi đó Kiều Quang Vũ hơi ông cụ non, bởi vì sức khỏe mẹ không tốt, cậu từ nhỏ lại không cha, cho nên từ khi học cao trung cậu đã tự lập, làm thêm vào kì nghỉ đông và nghỉ hè để đóng học phí, cũng khiến cậu sớm nhận thức được xã hội tàn khốc.


Bị bao dưỡng ba năm nay, bắt buộc cậu giả vờ thành một đóa hoa u buồn thuần khiết lạnh lùng, làm chuyện gì đều phải "cao thượng và văn nhã", mà Kiều Quang Vũ lại tuân thủ đạo đức nghề nghiệp nghiêm ngặt, tuyệt đối không yêu đương với kim chủ, cho nên cậu ngấm ngầm phát triển theo hướng đối lập —— ở trước mặt Hoắc Chu ưu nhã* bao nhiêu, ở trước mặt Toàn Tuyền cậu buông thả bấy nhiêu.

*Ưu nhã: "Ưu" trong ưu thế, ưu điểm còn "nhã" trong nhã nhặn.

Như vậy, trong tiếng Việt, cụm từ "ưu nhã" là một danh từ dùng để chỉ thái độ khiêm tốn, biết để ý, cẩn thận trong cách dùng từ, cư xử lịch sự với người đối diện.

(Nguồn: từ điển.com)
Năm tháng là con dao giết heo, người hay la hét "Tôi sẽ không thay đổi", cuối cùng cũng thay đổi không phải sao? Hoàn Châu Cách Cách thề non hẹn biển không phải chàng không cưới, tới phần thứ 3 tất cả lại thành trò cười.

Toàn Tuyền ngừng xe dưới lầu chung cư, mắt Kiều Quang Vũ nhìn màn đêm đã hoàn toàn bao phủ bầu trời: "Anh Tuyền, nếu không thì lên nhà tôi ăn cơm rồi đi?".

Ngôn Tình Ngược
Toàn Tuyền vén ống tay áo vest, mắt nhìn đồng hồ thủ công tinh xảo: "Không được, đêm nay không chừng ông chủ muốn tăng ca, tôi phải trở về đưa bữa tối cho hắn.

Kiều Quang Vũ hơi thất vọng: "Ồ."
Toàn Tuyền nhìn hắn một cái.

"Đêm nay hắn tăng ca, là bởi vì ban ngày gặp Ổ Vũ, tâm trạng xuống dốc, muốn dùng công việc làm mình mệt mỏi sao?" Kiều Quang Vũ suy đoán nói.

Toàn Tuyền gật nhẹ đầu: "Chỉ sợ không ngừng......"
Hắn lại nhìn thoáng qua Kiều Quang Vũ, không nói tiếp nữa.

Lúc trước Hoắc Chu tìm thế thân, xuất phát từ tâm tư nhớ mãi không quên với Ổ Vũ.

Hiện giờ đã qua hai ba năm, khi gặp lại Ổ Vũ, ý thức được bên người còn có khuôn mặt giống Ổ Vũ vài phần, Kiều Quang Vũ lại làm bạn bên cạnh mấy năm, khó tránh khỏi lâm vào hỗn loạn, không rõ mình yêu Ổ Vũ hay yêu thế thân.

Thật ra khi họ bắt đầu đối diện với nhau Toàn Tuyền đã phát hiện điều này, nhưng hắn không muốn nói toạc ra, lại càng không đi nhắc nhở Hoắc Chu, đứng từ góc độ này, hắn thật sự không phải thư ký giỏi giang.

Toàn Tuyền tự giễu mà nghĩ.

Toàn Tuyền nói: "Quyển tạp chí kia, là tôi cố ý đặt ở đó."

"Hả? Quyển nào cơ?" Kiều Quang Vũ mới vừa hỏi xong phản ứng lại ngay lập tức, "Phỏng vấn Ổ Vũ kia, là anh cố ý để giám đốc Hoắc thấy?"
Toàn Tuyền gật đầu.

"Sao anh không nói cho tôi biết?!" Kiều Quang Vũ suýt nữa phát điên, " Anh ta bỏ văn theo võ, không, là bỏ âm nhạc theo tài chính! Anh ta không học dương cầm nữa, tôi còn phải ngu ngơ mà tiếp tục học sao?"
Toàn Tuyền suy nghĩ: "Ừm...Hiện giờ cậu biết chính mình là thế thân, trong lòng khổ sở đau khổ , dựa vào tính cách, bướng không muốn đi học cũng hợp tình hợp lý."
Kiều Quang Vũ mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nghe Toàn Tuyền nói: "Có điều, cậu cảm thấy giữa "biết mình là thế thân sau đó gắt gỏng không đi học" và "tuy rằng là thế thân nhưng vẫn chuyên nghiệp đi học", cái nào sẽ khiến Hoắc Chu càng đau lòng và để ý cậu hơn?"
"Cái thứ...!hai?" Kiều Quang Vũ rụt rè liếc nhìn Toàn Tuyền một cái, nói ra suy nghĩ của mình: "Nếu tôi là giám đốc Hoắc, thấy thế thân bé nhỏ vì sự yêu thích của tôi, biết rõ bản thân là người thay thế còn nỗ lực bắt chước ánh trăng sáng, sẽ nhanh chóng mà cảm động đến không kiềm được! Nhưng anh Tuyền à, mục đích chúng ta không phải là làm giám đốc Hoắc vứt bỏ ánh trăng sáng yêu hàng nhái mà là muốn giám đốc Hoắc nối lại tình xưa với ánh trăng sáng đó!"
Cho nên, ý chính là, trước tiên không đi học?
Toàn Tuyền lắc đầu: "Cậu sai rồi.

Nếu cậu bực tức với ông chủ chứng tỏ rằng cậu không muốn làm thế thân của người khác, muốn quang minh chính đại ở bên ông chủ.

Nhìn vào tâm trạng hôm nay của ông chủ, hắn vẫn để ý đến cậu, nếu cậu hành động tùy ý, nói không chừng hắn sẽ bắt đầu có ý khác, tách cậu ra khỏi ánh trăng sáng mà đối xử."
Lời này thành công dọa Kiều Quang Vũ choáng váng, hơn nửa ngày không nói nên lời, đến khi Toàn Tuyền hết kiên nhẫn đuổi cậu xuống xe, lúc này Kiều Quang Vũ mới lẩm bẩm nói: "Đừng...Ngày mai tôi đây vẫn tiếp tục đi học vậy."
Không phải chỉ đánh đàn thôi sao?
Ngày hôm sau khi học đàn, Kiều Quang Vũ thả lỏng hơn rất nhiều, thấp thỏm, lo lắng cả một đêm dịu xuống trong lòng —— bởi vì lúc này đây, Hoắc Chu không đến.

Quả nhiên sức hấp dẫn của ánh trăng sáng vẫn lớn hơn, Kiều Quang Vũ vui vẻ rạo rực mà nghĩ.

Đơn giản là không đàn sai chồng chất như cậu, từng nốt từng nốt rõ ràng*, sau khi tâm trạng rộng mở, hai tay của cậu cực kỳ linh hoạt mà khiêu vũ trên phím đàn, chìm đắm trong tiếng nhạc, người cũng hướng lên đầy vui sướng.

*Khúc này mình thấy rất chi là khó hiểu, bạn nào đọc bản QT và hiểu tác giả nói gì thì góp ý cho mình với nha =))))
Tần Lệ không phải lúc nào cũng giữ bộ dạng "sống chết mặc bây" đó, khi dạy nghiêm túc, thật sự rất nghiêm khắc, đến chỗ đàn không tốt, cô không ngại phiền phức ngắt tiếng đàn của Kiều Quang Vũ, bắt cậu đàn đi đàn lại.

Chẳng qua số lần kêu dừng không nhiều lắm, dù chưa bao giờ nói với Kiều Quang Vũ, nhưng Kiều Quang Vũ đúng là một học sinh vừa lứa có thiên phú tốt nhất mà cô dạy.

Đáng tiếc, bên cạnh Hoắc Chu, hạt giống tốt này chỉ có thể bị mai một như vậy.

Hôm nay vị kia kêu trợ lý Tiền Thông tới đưa đón Kiều Quang Vũ, Hoắc Chu không căn dặn, hắn sẽ không đưa Kiều Quang Vũ trở về công ty, mà trực tiếp đón về nhà.

Khó khăn lắm mới không cần hư tình giả ý với Hoắc Chu, chắc chắn Kiều Quang Vũ sẽ không ở nhà giết thời gian, liền đuổi trợ lý đi, tỏ vẻ tự mình về được, săn sóc chu đáo mà trả trợ lý Tiền cho giám đốc Hoắc, sợ giám đốc Hoắc một người lo không hết quá nhiều việc.


Sau khi tan học, Kiều Quang Vũ gọi điện thoại cho Toàn Tuyền trước tiên.

Từ trước tới nay Toàn Tuyền chưa bao giờ khách sáo với cậu, chỉ là lúc này đây giọng điệu lại càng không ổn: "Học xong về thẳng nhà, đừng ở ngoài."
"Sao?" Kiều Quang Vũ nghe thấy một chút khẩn trương trong đó.

"Cậu sẽ sớm biết thôi." Toàn Tuyền không nói rõ, giống như hắn rất bận, nói không được hai câu lời nói liền vội vàng cúp máy.

Kiều Quang Vũ luôn rất nghe lời hắn, đành phải kiềm chế lòng hiếu kỳ, ngoan ngoãn về nhà chờ.

Cậu chờ không bao lâu, cơm nước đã xong, Hoắc Chu liền tới chung cư, phía sau còn có Toàn Tuyền luôn tận trung với cương vị công tác đồng hành.

Để Hoắc Chu ngồi xuống xong, Kiều Quang Vũ chạy nhanh vào phòng bếp mân mê bộ pha cà phê quý giá kia, mới vừa nấu nước, Toàn Tuyền đã vào: "Nơi này giao cho tôi đi, cậu thu dọn một rương hành lý, mang theo quần áo màu sắc đơn giản thôi."
"Chẳng lẽ quần áo của tôi hoa hòe lòe loẹt sao?" Kiều Quang Vũ nhỏ giọng nói.

Vì đón ý Hoắc Chu, nỗ lực dựa vào ánh trăng sáng, quần áo Kiều Quang Vũ mặc đương nhiên cũng đi theo con đường phong nhã.

Toàn Tuyền đẩy cậu ra một chút: "Được rồi, cậu biết là tốt, tôi chỉ nhắc nhở cậu một câu."
"Chuyện rốt cuộc như thế nào, anh nói rõ ràng trước đi." Vì không cho Hoắc Chu bên ngoài nghe thấy, hai người đều cố tình hạ âm lượng, thậm chí Kiều Quang Vũ còn dùng âm gió nói chuyện, dán lại gần, hơi thở phả vào người Toàn Tuyền, "Có phải ông chủ định mang tôi đi công tác ở đâu đúng không? Trong tỉnh hay là ngoài tỉnh?"
Toàn Tuyền dừng một chút, nói: "Hắn hủy lịch trình đảo Đại Phong."
"A." Kiều Quang Vũ lúc này mới nhớ tới, cuối tuần này Hoắc Chu vì gặp Ổ Vũ, đã xếp lịch trình ở đảo Đại Phong, sao lúc này lại hủy bỏ?
Toàn Tuyền nhìn cậu một cái thật sâu: "Ông chủ lùi lịch công tác, định cùng cậu về quê một chuyến."
Tác giả có lời muốn nói: Truyện này của tôi cuối cùng cũng có bìa sách rồi!
Vừa đọc vừa edit vừa beta, có lỗi xin mọi người góp ý nhẹ lời!.