Lam Nhan Họa Thủy, Thiếp Không Muốn Rước Họa Vào Thân

Chương 17: Độc Nàng Uống Cạn



Thời điểm mọi ánh nhìn đổ dồn vào bức tranh kia, Diệu Phương Sinh bỗng xoay người phun máu tươi qua đóa Mẫu Đơn trên ấy, rồi ngã quỵ xuống đất. Người tứ phía kinh sợ, Hoàng thượng phản ứng kêu Thái y, mà Hoàng hậu cau mày, trong lòng dâng trào dự cảm chẳng lành, riêng Nam Lăng Tử nhanh chóng đi tới đỡ nàng, sau hoảng hốt gọi: “Phương Sinh, nàng làm sao thế?”

Diệu Phương Sinh thở hổn hển, dáng vẻ thoi thóp tựa vai Nam Lăng Tử, nàng yếu ớt thì thầm: “Cảm giác này thật quen thuộc, chỉ là lần này có phù quân bên cạnh rồi.”

Nam Lăng Tử nghe, chàng vừa khó hiểu vừa lo lắng, lại kìm nén mọi cảm xúc bảo: “Nàng cố gắng lên, thái y sẽ đến ngay!”

“Nhị vương gja, có vẻ nhị vương phi trúng độc, ngài nên tranh thủ sai người kiểm tra từng thứ một mà vương phi ăn.” Một nam nhân lên tiếng nhắc nhở, Nam Lăng Tử quay đầu nhìn, nhận ra kẻ vừa nói là Thừa tướng trẻ tuổi mới nhậm chức, chàng hơi cau mày liếc về vị trí ngồi của mình, rồi khẽ gật đầu thay cáu đáp lại.

Vị Thừa tướng cũng không nhiều lời, tiếp tục uống rượu, ít lâu sau Thái y được gọi đến, bắt đầu xem mạch.

Qua một hồi chẩn đoán, Thái y lắc đầu nói: “Vương phi trúng phải kịch độc, đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng, nếu như không kịp thời giải độc, e rằng...”

Hai chữ cuối ngập ngừng chẳng nên lời, nhưng ai nấy cũng hiểu rõ rằng kết quả chỉ có chết, phần Nam Lăng Tử nghe xong liền sững sờ, chàng hỏi lại: “Hiện giờ có bao nhiêu cách để giải độc, liệu đủ thời gian không?”



Thái y nghĩ ngợi đôi lúc, mở miệng bảo: “Thời gian không nhiều, biện pháp thứ nhất là tìm ra kẻ hạ độc mà lấy thuốc giải, cách thứ hai tự chế thuốc, có điều thần cần thời gian hơn nữa.”

Nam Lăng Tử ôm Diệu Phương Sinh đã ngất xỉu, cảm giác câu nói từ Thái y tựa như gió sương mong manh lướt qua, đem đến niềm hy vọng quá ít ỏi, khiến chàng bất an tới nỗi giữ chặt lấy nàng.

Sau Nam Lăng Tử nhìn về hai người cao cao tại thượng bên trên, Hoàng thượng trông ánh mắt chan chứa nỗi niềm của con mình bắn sang đây, ông thở dài hạ lệnh: “Người đâu, mau chóng tra xét từng đồ vật và kẻ khả nghi ở đây! Ai tìm ra tên hạ độc nhị vương phi nhanh nhất, trẫm sẽ ban thưởng!”

Đế vương đã hạ mệnh lệnh, người xung quanh bắt đầu hành động, chỉ một lúc sau vài thứ liên quan đến độc dược lộ ra, là ly trà Diệu Phương Sinh uống trước đấy chứa độc, cùng phát hiện độc trong bình trà. Quan trọng nhất rằng không thấy Tú Linh kia đâu hết.

Hoàng thượng sai cung nhân đi tìm, rốt cuộc bắt bớ và được người về, khi lục soát thì phát hiện trên thân đối phương giấu thuốc độc, mà Tú Linh ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nghe xong lời bàn tán và tình hình hiện tại mới tỉnh ngộ, vội vàng dập đầu nói: “Nô tì bị oan! Có người hãm hại nô tì, xin hoàng thượng minh xét!”

“Vật chứng đầy đủ, còn có người trông thấy ngươi hạ độc, nếu như không thể minh chứng bản thân vô tội thì đừng kêu oan!” Hoàng thượng lạnh giọng, dáng vẻ uy nghiêm khiến Tú Linh sợ hãi, bất ngờ thốt lên: “Nô tì là cung nữ bên cạnh hoàng hậu, hôm nay sinh thần của nương nương, nô tì càng không thể làm ra những chuyện này!”

Một câu nói làm tất thảy ánh nhìn dồn qua Hoàng hậu, bà ta tức khắc nhướng mày, nhếch môi giả vờ khuyên nhủ: “Tú Linh là người hầu hạ ta nhiều năm, bổn cung rõ ngươi có bao nhiêu phần trung thành, nên hãy nói thật lý do hạ độc, là ai sai khiến, ai mua chuộc hay uy hiếp ngươi, cứ thành khẩn khai báo, bổn cung sẽ nể tình khổ lao những năm qua, giúp ngươi cầu tình giữ mạng sống.”

Tú Linh câm lặng nhìn Hoàng hậu, chậm chạp cúi đầu để không ai thấy nét mặt thấu tỏ câu chữ vừa rồi, mặc kệ sự tình thật giả, nương nương quyết dùng chiêu cũ thoát ly can hệ đến người, xong đẩy mũi tên về hướng kẻ khác. Hoặc không ngoại lệ tất cả là kế hoạch một mũi tên trúng hai con nhạn, diệt được Nhị vương phi, tránh đối phương tiết lộ chuyện xưa trước Nhị vương gia, lại trừ khử cái gai trong mắt.

Mà thế nào thì muốn hoàn thành cả thảy khẳng định phải hy sinh một ai, đó là mình này!

Nghĩ tới đây lòng tràn ngập xót xa, nhưng sự trung thành nhiều năm không cho phép bản thân nảy sinh hận ý, Tú Linh đành nuốt xuống nỗi khổ, chỉ tay về phía Quý phi bên Hoàng hậu, thể hiện cam chịu nói: “Là quý phi dùng vàng bạc sai khiến nô tì làm bậy! Nô tì nảy sinh lòng tham đã làm theo...”



Bỗng nhiên bị chỉ điểm, Quý phi nâng mắt nhìn người xung quanh, sau dừng lại ở trên Hoàng thượng, dịu dàng cất tiếng: “Mọi chuyện đều hướng về đây rồi, vậy thần thiếp xin hoàng thượng ra lệnh tra xét kỹ càng ở chỗ thiếp.”

Hoàng thượng không nói, ngược lại nhíu mày quay qua Hoàng hậu ngồi cạnh mình, mắt phượng chất chứa ý vị sâu xa.

Mọi quan thần bốn phía im ắng nhìn hai vị lớn nhất trong hậu cung, hiển nhiên giống nhau không thể hiểu từ chuyện Nhị vương phi bị hạ độc, giờ thành vở kịch phi tần đấu tranh chốn hậu cung. Đương nhiên tất cả không ngồi xem được lâu, vì yến tiệc phải kết thúc, ngoài người liên quan vụ việc, thì kẻ vô can bắt buộc ra về.

...

Hoàng thượng ban lệnh tạm giam Tú Linh vào Đại Lao, rồi để người tra xét Quý phi, riêng Nam Lăng Tử sắp xếp Diệu Phương Sinh nghỉ ngơi ở một tẩm cung khác, cho thuộc hạ canh giữ cẩn thận, mới đi làm chuyện cần thiết.

Ở Đại Lao.

Tú Linh bị giam một mình, yên tĩnh ngồi dưới đất ẩm ướt, dù xung quanh tồn tại những tiếng kêu oan của phạm nhân, dáng điệu đối phương cũng bình thản tiếp nhận, còn ngẩng mặt nhìn lên nơi ngục tù u tối chật hẹp này.

Bỗng cửa giam phát ra động tĩnh, Tú Linh quay đầu trông thấy Nam Lăng Tử đến đây, tức khắc nhếch môi nói: “Nhị vương gia muốn đòi thuốc giải độc sao, nô tì không có cầm đâu.”

Nam Lăng Tử quan sát Tú Linh, mở miệng thấp giọng hỏi vấn đề xa xưa: “Năm Phương Sinh trúng độc cũng là như giờ đúng không.”



Tú Linh hơi ngạc nhiên, lúc sau bật cười hỏi ngược lại: “Đây là câu hỏi ngẫu nhiên hay vương gia dùng nó làm ẩn dụ một điều khác?”

"Ta muốn biết là ai hạ độc Phương Sinh.” Nam Lăng Tử không để Tú Linh kịp phủ nhận, chàng tiếp tục bảo: “Khi ta mười lăm thì Tú Linh với thân phận mồ côi theo hầu mẫu hậu, tận mắt nhìn ngươi một lòng trung trinh suốt thời gian qua, mẫu hậu chưa từng bạc đãi ai nên không có chuyện ngươi tham tiền tài, phản bội chủ tử.”

Từng câu từng chữ thốt lên, thành công làm Tú Linh thay đổi sắc mặt, thở dài trả lời: “Nô tì ở trên đại điện nói hết sự thật rồi, vương gia hãy nhớ ngay từ thời khắc người vứt bỏ quý phi, lấy Diệu Phương Sinh kia, hiện tại xảy ra chuyện thế này là hiển nhiên.”

Nam Lăng Tử bỏ qua lời ngụy biện từ Tú Linh, chàng nghiêm nghị tuôn chữ: “Đừng xoay hướng chú ý của ta bằng chuyện xưa năm cũ, Tú Linh, ngươi hàm hồ đổ tội sang quý phi và thản nhiên nhận lỗi không phải do biết sai, là vì ngươi muốn che giấu gì đó! Nếu như nói rõ ràng, phụ hoàng sẽ miễn tội chết cho ngươi.”

Tú Linh cười gượng, nhẹ nhàng đáp: “Nhị vương gia đừng hoang phí thời gian trên người nô tì, chẳng có kết quả đâu.”

Lời nói cố chấp cùng dáng vẻ hời hợt khiến Nam Lăng Tử lắc đầu, hiểu Tú Linh nhất quyết giữ vững bí mật, chàng không tiếp tục truy hỏi thêm, dứt khoát rời khỏi Đại lao.

Tuy nhiên trước khi khuất bóng, Nam Lăng Tử lặng lẽ sai Bạch Ly dõi theo Tú Linh.