Translator: Melinoe
______________________________________
Haiz...
- Mình kiệt sức mịa rồi... Cứ như thể bị vắt còn mỗi cái xác khô thôi ấy.
Mặc dù một tháng cậu kiếm gần 2 triệu won, Sejun phải tiết kiệm 1 triệu won mỗi tháng bằng cách giảm chi tiêu sau khi trả tiền nhà và các khoản vay sinh viên. Việc này đã giúp cậu gom góp được 12 triệu trong sổ tiết kiệm. Thế nhưng, dù cho đây là một khoản tiền khá nhiều, nó vẫn thua xa mục tiêu của Sejun.
- Phù. Đến bao giờ mình mới có thể mua được một tấm vé nhỉ? Mà liệu sau này mình có thể mua nổi một cái không?
Sejun thở dài, đau đầu bởi mục tiêu mà bản thân đề ra.
Một tòa tháp đen với 99 tầng bí ẩn đã xuất hiện từ hư không ở trung tâm quận Gangnam, Seoul, mười năm trước. Tòa tháp cao chót vót, sừng sững với các mô hình hình học lạ kì và một kiến trúc như thể bác bỏ tất cả các định luật vật lí.
Các tòa tháp xuất hiện đồng thời ở 100 thành phố trên khắp địa cầu. Mặc dù các quốc gia đều tiến hành một cuộc điều tra tòa tháp, thứ xuất hiện trong lãnh thổ của họ, nhưng họ chỉ thu hoạch được mỗi tí thông tin.
Thông tin mà họ phát hiện ra chỉ tiết lộ rằng tòa tháp cao 990 mét, được xây dựng từ một vật liệu bền đến mức ngay cả có ném một quả bom vào thì nó vẫn chả hề hấn gì, và không có lối vào nào hết.
Trong một hoàn cảnh bất ngờ, từng người từng người một bắt đầu bước ra khỏi tòa tháp. Họ dường như đã đi xuyên qua các bức tường của tòa tháp một cách tự nhiên.
Những điều tra viên đã nhanh chóng nhận diện được những người này và biết được rằng họ là những người đã biến mất gần đây.
- Sao mà cậu tiến vào bên trong tòa tháp thế?
Trả lời câu hỏi của các điều tra viên, họ giải thích rằng họ không tiến vào bên trong tòa tháp mà bị hút vào một cái hố đen. Khi tỉnh lại, họ đã thấy mình đang ở bên trong tầng đầu tiên của tòa tháp rồi.
Do đó, thông tin về tòa tháp bắt đầu được hé mở thông qua lời kể của những người đã vào trong.
Một trăm tòa tháp đều được liên kết bởi một thực thể duy nhất.
Sau khi bạn vào trong tòa tháp, bạn sẽ thức tỉnh và được lựa chọn để trở thành một pháp sư hay một chiến binh.
Những con quái vật trú ngụ bên trong tòa tháp từ tầng hai trở lên, leo càng cao thì quái vật càng mạnh.
Mỗi tầng phá đảo thì nhận được phần thưởng tương ứng, với giá trị của phần thưởng sẽ được tăng lên theo từng level. Tuy nhiên, phá đảo một tầng hai lần thì sẽ không được nhận thưởng nữa.
Không ai biết mục đích của những tòa tháp này là gì, nhưng một điều chắc chắn rằng nếu leo tháp, bạn sẽ giàu sụ. Vật phẩm thu thập được từ bên trong tòa tháp sẽ bán được với giá cao trên Trái đất.
Trong số đó, có một vật phẩm được gọi là "vé". Vé là một trong những nguồn thu nhập chính của thức tỉnh giả, với xác suất cao sẽ nhận được một hoặc nhiều vé khi phá đảo một tầng.
Những thức tỉnh giả thì không cần vé để vào bên trong tòa tháp, nhưng những người bình thường lại cần nó.
Một khi đã vào bên trong tòa tháp, họ sẽ được thức tỉnh và có cơ hội để thăng cấp. Vì vậy, những tấm vé đó giờ còn quý hơn vàng, vừa không rẻ lại còn không dễ mua.
Ví dụ như ở Hàn Quốc, Hiệp hội thức tỉnh giả Hàn Quốc đã mua vé từ những thợ săn với số lượng lớn rồi bán lại chúng.
Một tấm vé có giá ấn định là 150 triệu won. Bởi vì nhu cầu cao, nhà đài đã đưa tin rằng nó đã lên tới 200 triệu một tấm trong vòng một tuần. Hàng trăm người đã sẵn sàng để xòe tiền ra, háo hức chờ đợi cơ hội để săn được một tấm vé.
- Mình không thể bỏ cuộc được!
Khi thường xuyên nhìn thấy những tin tức mới về những người trở nên giàu có qua những chiếc vé vào trong tòa tháp, Sejun đã đữa ra một quyết định táo bạo.
Làm nông tại nhà!
Đó là một cách để cậu tiết kiệm tiền hơn nữa. Cậu không có ý định trồng trọt thứ gì quá tuyệt vời cả, chỉ dự định trồng một số loại cây dễ chăm để tiết kiệm chi phí sinh hoạt hơn.
- Mình sẽ bắt đầu ngay hôm nay vậy.
Sau đó, cậu đã mua một ít hành lá và một vài vật phẩm khác ở siêu thị trước khi về nhà.
- Hehehe...
Sejin ngân nga với sự quyết tâm tràn đầy.
Nếu mình bắt đầu trồng hoa quả và rau ở nhà, mình có thể tiết kiệm được rất nhiều chi phí thực phẩm và tận hưởng quá trình chăm sóc thực vật rồi.
- Đây là cách mình sẽ tiết kiệm tiền để mua một tấm vé và vào bên trong tòa tháp. Sau đó, mình sẽ kiếm được một đống tiền cho Serang và mình...
- Hehehe...
Sejun mơ mộng về Serang, một thành viên trong một nhóm nhạc nữ nổi tiếng hàng đầu Hàn Quốc, Moonlight Fairy (Tiên nữ ánh trăng). Nói một cách khác thì, đó chỉ là những tưởng tượng của mình Sejun thôi.
Trong khi Sejun đang chìm đắm trong viễn tưởng mà cậu tạo ra và bước đi với một nụ cười vô tri ngốc nghếch ngờ nghệch, một hố đen xuất hiện trong khoảng không trước mặt cauaju.
Và sau đó...
Vù vù....
Nó bắt đầu hút mọi thứ xung quanh.
Truyện được đăng tại TruyenMoi!
- Cái gì!? Cái quần gì đây?
Sejun giật nảy mình khi nhìn thấy hố đen, thứ mà không có mặt sau của nó.
- Nó là một cánh cổng!
'Cánh cổng' là một thuật ngữ mà chỉ nơi người ta sẽ bị hút vào bên trong tòa tháp. Tất cả những thức tỉnh giả đầu tiên đều đi qua 'Cánh cổng'...
Dù sao thì cậu cũng rất may mắn, còn khó hơn cả trúng xổ số nữa!
Sejin vội vàng gửi tin nhắn cho gia đình, lo lắng rằng họ sẽ đi tìm kiếm cậu nếu cậu biến mất mà không nói lời nào.
Khi cậu gửi xong tin nhắn,
- Sao mình vẫn ở đây thế?
- Cho dù là mình bị hút vào cái hố, đáng lẽ ra mình nên bị hút vào từ lâu rồi chứ...
Sejun cứ nhìn chằm chằm vào cái hố đen, chờ đợi nó hút cậu vào trong. Nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy lực hút sẽ dần mạnh hơn cả.
- Nhanh mà bế tao đi đi chứ! Huh?! Tại sao mày lại bé đi rồi?!
Cái hố thậm chí còn sắp đóng lại.
- Không! Tương lai của tôi! Serang!!!
Sejun đã quyết định rồi. Tương lai cho những người tiên phong.
- Được rồi! Mình sẽ đi vào trong.
Sejun nhảy vào trong cái hố. Vì thế, cậu biến mất vào trong bóng tối sâu thẳm.
***
- Mình đang ở đâu thế này?
Ngay khi Sejun ra khỏi cái hố, cậu nhận ra có gì đó sai sai. Thông tin mà cậu nghe được về tầng đầu tiên của tòa tháp rất khác với những gì cậu đang thấy.
Tầng một của tòa tháp sẽ có những chiếc đèn chùm sang trọng rực sáng cả một vùng, đất trải đá cẩm thạch trắng muốt, một quảng trường siêu to khổng lồ với đầy ắp hàng quán bán các trang bị và dược liệu, và một khu tập luyện nơi các chiến binh và pháp sư có thể học các kĩ năng mới.
Nhưng nơi này lại là một cái hang đá, không có lấy một cửa hàng hay khu tập luyện nào bên trong.
Điểm duy nhất giống với miêu tả chắc có lẽ là nó rất rộng.
Thứ soi sáng ở đây chẳng phải là đèn treo rực rỡ quý giá mà là một chùm tia nắng chiếu sáng cả hang động qua một cái lỗ trên trần.
- Hãy tìm lối ra trước đã.
Sejun nhìn quanh để tìm lối ra.
Nơi đâu tiên mà cậu là cái hố trên đầu. Thế nhưng, trèo lên tường để với tới cái lỗ hình tròn trên trần có lẽ là không thể rồi, trừ khi cậu ấy là Người nhện.
- Tìm thử nơi khác coi sao.
Sejun đặt chiếc túi của mình lên một tảng đá và bắt đầu khắm phá hang động.
Một lát sau.
- Sao nơi này lại rộng quá vậy trời...
Cái hang rộng hơn rất nhiều so với những gì cậu nghĩ. Phía cuối của hang tối đến nỗi cậu hầu như không nhìn thấy thứ gì ở đó vì ánh sáng mặt trời không thể soi đến đó.
- Mình còn phải giữ pin nữa, nhưng...
Sejun miễn cưỡng mở đèn pin điện thoại lên ở chế độ thấp, và tiếp tục khám phá cái hang.
Ba tiếng đã trôi qua.
Chuyến thám hiểm hang động đã kết thúc. Cái hang bị bị kín hoàn toàn ở mọi hướng. Cậu đã kiểm tra mọi kẽ hở giữa những tảng đá và điểm yếu của hang, nhưng không có nơi nào trông giống một lối ra cả.
- Không có lối thoát... Có phải mình sẽ chết ở đây không trời?
Sejun lầm bầm như người mất trí, và lê bước tới trở lại nơi có ánh sáng mặt trời chiếu xuống qua cái lỗ trên trần hang.
- Mình nên làm gì bây giờ...
Cậu phải chấp nhận thôi. Rằng cậu không thể nào thoát ra khỏi cái nơi này một mình được.
- Hello~! Có ai ở đây không thế!!!!
Sejun dùng hết sức bình sinh gào lên qua cái hố trên đầy cậu.
Nhưng
- Heyyyyy~ Tôi ở đây nàyyyy!
Tiếng của Sejun không thể lọt ra khỏi hố và chỉ quanh quẩn trong hang.
- Xin chào! Có ai ở đây lên tiếng giùm tôi vớiiiiii?!
Sejun hét ầm lên cho đến khi cổ họng của cậu như thể muốn vỡ tung. Nhưng không có một ai, chứ đừng nói đến một thứ nào đi tới gần cái hố.
- Chết tiệt! Có ai nghe thấy tôi không!!!!!
Thình thịch.
Sejun không thể giữ nổi bình tĩnh nữa mà vô lí vô cớ đạp nền đất. Và vậy là, một ngày đã trôi qua.
Ngày thứ 2 bị lạc.
[Ngày 11 tháng 5, 6 AM.]
Bíp.
Bíp.
Bíp.
Tiếng chuông mà cậu đặt để dậy đi làm vang lên.
- Ư...
Sejun khó khăn ngồi dậy khỏi chỗ ngủ không thể nào cứng hơn được nữa và tắt chuông điện thoại.
-....
Sejun, người mới mở mắt, nhìn chằm chằm vào cái hố trên trần hang cả ngày.
Thậm chí là sau vài tiếng trôi qua, không ai đi ngang qua hết.
Tiếng hét của Sejun đập vào nhũng tảng đá ẩm ướt rồi dội trở lại tạo thành một tiếng vang ảm đạm.
Ọc ọc ọc~
Bụng của Sejun réo lên. Mặc dù cậu có lo lắng, cậu cũng vẫn phải ăn để sống sót.
- Ư... Đói vãi chưởng.
Cậu nhận ra cậu đã không ăn gì kể từ khi tan làm...
"Mình nên ăn gì đây?"
Sejun tìm thấy một tảng đá bằng phẳng rồi ngồi xuống.
Thế nhưng
Xào xạc.
Cậu lấy ra một quả táo được bọc bên trong túi nhựa. Nó là một quả táo đã được rửa sạch, cậu được một đồng nghiệp đưa cho khi đang ở văn phòng.
- Cảm ơn cậu, Minjun.
Sejun quyết định rằng nếu cậu ra khỏi đây, cậu sẽ đền đáp cho Minjun một món thịt lợn chua ngọt ngon lành. Không phải là Minjun thích thịt chua ngọt, mà là Sejun đang thèm món này, với cả mì tương đen.
Vậy nên Sejun quyết định chiêu đãi Minjun món thịt lơn chua ngọt và mở bao nhựa ra để cắn một miếng táo lớn.
Rộp.
Nước cốt táo chua ngọt tràn ngập miệng cậu.
- Ngon quá đi mất thôi.
Khi thèm ăn trở lại, cơn đói sẽ càng trở nên khó kiểm soát hơn.
Rộp. Rộp.
Sejun nhai ngấu nghiến quả táo cậu đang cầm như thể bị ma đói nhập.
- Ah.
Cậu nhìn phần lõi táo và hạt táo còn lại với khuôn mặt cực kì thất vọng. Phần này không đủ.
Thịch. Thịch.
Sejun dùng chân đào một cái hố nông và chôn hạt giống táo và lõi xuống đất.
Sau đó, cậu bắt đầu lấy những thứ bên trong túi ra.
Một chiếc máy tính, 500ml nước còn lại từ văn phòng, hành lá, cà chua bi và khoai lang mà cậu đã mua vì định trồng ở nhà.
- Một, hai, ba...
Sejun bắt đầu đếm số cà chua bi trong hộp nhựa. Cậu muốn biết chính xác số lượng đồ ăn mà cậu có.
27 cà chua bi, 10 cây hành lá và 7 củ khoai lang.
Bây giờ cậu sẽ trồng tất cả số hành lá, ba quả cà chua bi và 2 củ khoai lang, và để số còn lại làm thức ăn.
Cà chua bi có rất nhiều hạt bên trong, vậy nên chỉ cần ba quả là có thể trồng rất nhiều cây. Còn về phần khoai lang, nó là thức ăn duy nhất có thể cung cấp carbohydrate, nhưng cậu lại không thể trồng nhiều được. [note51077]
"Ăn no trước rồi tính."
Sejun rửa sạch một củ khoai lang và năm quả cà chua bi trong một cái ao nhỏ.
Thật may mắn khi ở đây vẫn có một cái ao nhỏ trong góc hang. Ít nhất thì cậu vẫn sẽ có nước uống.
"Ở trong đây có cả cá nữa thì tuyệt..."
Không có sinh vật nào có kích thước bằng một con nòng nọc trong ao. Sejun nhận ra không có bất kì côn trùng hay động vật nhỏ như chuột bên trong cái hang.
Sejun thường sẽ bị dọa bởi côn trùng hay chuột, nhưng giờ thì chúng vẫn chưa xuất hiện nên cậu thấy hơi lạ. Cậu đã từng thấy rất nhiều cảnh trong phim người ta ăn côn trùng hoặc chuột nếu ở đấy không có bất cứ thứ gì đút được vào miệng.
"Thật chứ đùa, nếu đồ ăn mà hết, mình có thể sẽ phải ăn những thứ như thế."
Tất nhiên, tuyệt nhất là thoát khỏi nơi này trước khi đồ ăn hết sạch.
Khi cậu nhai củ khoai lang, tiếng giòn tan khiến những suy nghĩ linh tinh trong đầu cậu biến mất cả. Giờ thì là thời gian để tập trung vào củ khoai lang này.
Nhăm nhăm.
Ngon tuyệt cú mèo!
Cậu càng nhai càng thấy ngọt. Cậu luôn luôn luộc hoặc nướng khoai lang trước khi ăn, nhưng cậu nghĩ nó đôi khi ăn sống vài lần cũng không sao.
- Giờ thì bắt tay vào làm việc thôi.
Sau khi ăn xong một củ khoai lang và năm quả cà chua bi, Sejun nhặt một củ hành lá lên. Và sau đó, cậu bẻ lấy một phần ba của phần lá xanh tính từ rễ của cây hành, đặt riêng chúng ra.
- Mình sẽ ăn nó sau vậy.
Mặc dù vị của nó không ngon, cậu phải ăn nó để sống sót.
Sejun vùi phần màu trắng của rễ hành xuống lớp đất mềm nơi ánh sáng mặt trời có thể chiếu tới. Sau khi hắn trồng hai củ khoai lang ở bên trái và cây cà chua ở bên phải.
Cậu đơn giản vùi khoai lang xuống đất và trồng hạt giống của cà chua bi đã bị nghiền nát.
Cậu húp nước cà chua trên tay và tới chỗ cái ao. Cậu đổ đầy chai nước 500ml với nước ao và tưới luôn cái vườn mà cậu vừa trồng.
Khi công việc đã xong xuôi, Sejun nằm dài trên một tảng đá, nhìn lên trần và đợi một người nào đó có thể đi ngang qua. Cậu đã cố để tốn ít năng lượng nhất có thể vì thiếu đồ ăn và thỉnh thoảng lại la lên: "Có ai ở đây không?"
Nhưng không một ai trả lời.
Bíp - Bíp - Bíp - Bíp.
[Ngày 12 tháng 5, 6 AM]
Ngày thứ 3 bị lạc.