Làm Nông Dân Trong Tòa Tháp Thử Thách

Chương 104: Lễ hội thu hoạch bắt đầu (6)



Translator: Drake

______________________

Chít!

Kreong…

Trong khi bé thỏ đen đầy tức giận nào đó đang đuổi theo Cuengi,

- Theo, con cá cam này từ đâu ra vậy?

Sejun hỏi Theo đang chuẩn bị bỏ nguyên con cá vào trong túi của mình.

- Ah, cái này ấy ạ, meow? Ừm thì, chuyện này…

Khi Theo đang định giải thích rằng con cá kia được Flamie bắt tới,

[Chủ nhân! Có chuyện gì vậy ạ?]

Flamie vội vàng gọi với tới, cố chuyển dời sự chú ý của chủ nhân nhà mình.

- Ah, đó là vì Cuengi ấy mà. Mấy đứa nhỏ làm ồn quá em không nghỉ được à? Ta sẽ đem chúng nó đi ngay.

[Vâng, cảm ơn ngài ạ.]

Bé cây nào đó vừa trả lời,

Swish…

Vừa dùng cái rễ của nó quán lấy chân Theo.

Và,

[Làm ơn hãy giữ bí mật rằng tôi là người bắt con cá cam đó]

Flamie yêu cầu Theo, cậu ta muốn giữ bí mật về kích cỡ thực sự của mình.

- Không đời nào, meow! Không có bất kì bí mật gì giữa tui và chủ tịch Park cả, meow!

[Đổi lại mỗi tháng em sẽ bắt một con cá to như thế này cho anh mà, anh trai~]

- Puufut. Cậu vừa gọi tui là anh trai sao, meow?

Dễ dụ.

[Vâng, anh trai ạ]

- Được rồi, meow! Vậy anh đây sẽ giữ bí mật cho em, meow! Chủ tịch Park, là tui đã bắt con cá cam đó đó, meow!

Và thanh niên nào đó vì hai chữ “anh trai” mà dễ dàng đồng ý.

[Haiz…]

Flamie thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng…

- Theo, cậu á? Nhưng mà không phải cậu ghét phải dính nước mà?

- Meow? Cái đó…

Và cậu nhóc nào đó bắt đầu lắp bắp…

- Cậu đang giấu tôi chuyện gì sao?

- Là bí mật, meow!

36 kế, chuồn là thượng sách.

- Có chuyện gì với cậu ta vậy chứ?

Sejun vừa lẩm bẩm vừa nhìn theo bóng Theo chạy khuất giạng.

Rồi thì,

- Thỏ đen à, tha cho Cuengi đi. Thằng bé cũng đã hối lỗi rồi mà, phải không Cuengi?

Cậu quay qua giảng hòa cho hai đứa nhỏ kia.

Kreong! Kreong!

Cuengi gật đầu lia lịa trước lời đó của Sejun.

Chít!

Thỏ đen thở phì ra một cái đồng ý tha thứ, còn nói thêm “chỉ lần này thôi đấy!”

Kreong!

Vui vẻ vì được anh trai tha thứ, con báo con nào đó chạy lại để thỏ đen cưỡi lên lưng mình rồi chạy đi.

Rồi,

Snap

- Gì thế?

Trong lúc đó Theo cũng quay trở lại bám lấy chân Sejun. Cậu nhóc vốn chạy đi vì sợ không giữ được bí mật nhưng kết quả cũng không rời khỏi được cặp đùi của Sejun quá lâu. Vậy nên cuối cùng thanh niên nào đó vẫn quay lại.

- Theo, ai cho cậu giữ bí mật với tôi hả?!

Plop

Vị chủ tịch nào đó véo má nhân viên mèo coi như một sự trừng phạt vì dám chạy đi.

- Chủ… park, xin…, meow! Fl… đưa nó… tui, meow!

Cuối cùng cậu nhóc vẫn thừa nhận nhưng chẳng nghe được chữ gì ra hồn.

- Hehehe…

Sejun vui vẻ nhào nặn đôi má phúng phính của cậu nhóc, càng sờ càng giống như đang nghịch bánh gạo ngọt vậy, nên là cậu cũng quên mất về mấy lời thú nhận kia rồi.

Và cũng nhờ thế mà bí mật của Flamie vẫn được giữ kín.

*************

Sáng ngày 269 ở trong tháp.

Đã sáu ngày kể từ khi lễ hội thu hoạch bắt đầu.

- Hôm nay liệu có cuộc thi gì không?

Sejun vừa lẩm bẩm vừa tận hưởng cốc cà phê sáng trước khi bắt đầu ngày mới.

Tính đến hiện tại thì ta có thi thu hoạch cà rốt vào ngày thứ 2, thi ăn cà rốt vào hôm thứ 4.

- Sau thu hoạch và ăn rồi thì tiếp theo chắc là kiểu nấu cà rốt hay khắc cà rốt à?

Khi cậu còn đang mải suy nghĩ về cuộc thi tiếp theo.

Chít! Chít!

Kreong! Kreong!

Thỏ đen và Cuengi đã giảng hòa đến tìm cậu, còn vừa đi vừa hát nữa.

Thud

Thud!

Đột nhiên thỏ đen và Cuengi cúi đầu, thực hiện nghi lễ cúi lạy một cách trang trọng với Sejun. [note58909]

Và rồi,

Chít!

Kreong!

Chúng chìa tay ra với cậu, vừa lịch sự ngoan ngoãn nhưng cũng vừa nghiêm túc.

- Mấy đứa muốn đồ ăn hả?

Chít!

Thỏ đen lắc đầu, còn

Kreong! Kreong!

Cuengi đang gật đầu thấy anh trai cái lại chuyển qua lắc đầu luôn.

- Vậy thì cái gì?

Chít?

[Chú, chú không biết tiền lì xì năm mới ạ?]

Thỏ đen trèo lên vai Sejun rồi sau đó mời thì thào hỏi. Đây thực sự là một câu hỏi thực sự nghiêm túc, nó nghĩ là chú nó không biết về tiền lì xì thật.

- Ah, ra là thế. Đương nhiên là chú biết rồi. Đây.

Cậu nhanh chóng lì xì cho thỏ đen cùng Cuengi.

Ngày thứ 6 của lễ hội thu hoạch, theo truyền thống thì đây là ngày mà lũ thỏ quỳ lạy rồi được nhận tiền lì xì năm mới.

Chít!

Kreong!

Thỏ đen và Cuengi vui vẻ nhận lấy tiền lì xì từ Sejun.

- Tui cũng muốn nữa, meow!

Theo nhanh chóng quỳ xuống cúi lạy Sejun một cái. Cậu nhóc coi đây là 1 deal khá hời khi mà chỉ cần lạy cái là nhận được tiền.

- Được rồi, vì cậu là anh lớn nên tôi sẽ cho cậu nhiều hơn một chút.

Sejun đưa cho Theo gấp đôi tiền lì xì mà cậu cho thỏ đen với gấu con.

- Cảm ơn ngài ạ, meow! Cho tôi thêm lần nữa đi, meow!

Theo tưởng là cứ lạy một cái là sẽ nhận được một lần lì xì, kiểu như mấy cái máy bàn hàng tự động sẽ rơi đồ ra mỗi lần mình nhấn ấy.

Cơ mà…

- Cậu muốn mẹ giữ hộ bị tịch thu tiền lì xì cho không?

- Không, meow!

Nghe vậy cậu nhóc đành ngoan ngoãn cất tiền lì xì vào túi rồi lấy ra một gói súp thưởng

- Mở cho tui, meow!

- Được rồi.

Whoosh.

Khi Sejun đang cho Theo ăn súp,

Chít!

Chii!

Chép!

Lũ thỏ xếp hàng trước mặt cậu, nghiêm túc cúi lạy rồi nhận tiền lì xì.

- Đây, mau ăn chóng lớn.

Trước khi cậu kịp nhận ra, Sejun đã lì xì cho cả đám thỏ hết rồi.

Và,

Swish, swish.

(Ga, Na, Da, Ra…) [note58910]

Đằng sau Sejun, dơi vàng đang chăm chỉ tập viết tiếng Hàn trên nền đất. Gần đến lúc nó có thể quay lại Trái Đất rồi.

(Ramen, Cà phê, Cola…)

Rồi nó chăm chỉ học kỹ những cụm chữ mà Sejun đã chỉ ra để luôn đem những thứ có ký tự này về cho cậu.

Sau một lúc, nó cảm nhận được rồi.

“Nhất định lần này phải mang thứ mà Sejun thích về mới được!”

Nó cất lấy hình ảnh tấm lưng của Sejun vào đáy mắt rồi biến mất.

**********

Flap, flap

(Phải chọn cái gì đây?)

Dơi vàng vội vã nhìn quanh và nhanh chóng tìm được những chữ mà nó có thể đọc.

Rồi,

00 Ramen, 00 Cà phê

Những ký tự quen thuộc xuất hiện.

(Ah! Đây rồi!)

Nó nhanh chóng tóm lấy những thứ kia rồi biến mất.

Một lúc sau,

- Khốn nạn! Là ai hả?! Thằng khốn nào ăn ramen của bố! Tao chỉ vừa mới vào nhà vệ sinh một tí mà…

Người đàn ông quay lại phòng nghỉ đến ăn ramen gầm lên khi nhìn vào cái giá đựng đồ ăn vặt trống trơn.

- Không thể nào có kẻ lại ăn ramen rồi biến mất chỉ trong vài phút đấy được…

Hơn nữa còn có vẻ như một gói cà phê cũng bị lấy đi luôn.

- Dù cho niềm hạnh phúc có nhỏ nhoi thế nào cũng không thể làm thế này được!

Người chủ cực kì tức giận, vốn đang định ăn luôn tại cửa hàng vì quá lười để đi ra ngoài thế mà kẻ trời đánh nào lại đi cướp cốc ramen cuối cùng của ổng.

**************

- Đây, tiền lì xì của nhóc. Sống hạnh phúc nhé.

Khi Sejun đang lì xì cho mấy bé thỏ đến cúi lạy mình,

Flap flap

Thì bức tượng rồng đột nhiên tiến lại gần.

Và,

{Hmm. Park Sejun! Sao ngươi không đến cúi lạy ta hả?!}

Kaiser đang giận vì có thằng nhóc nào đó không đến cúi lạy ổng.

- Ah! Tôi đang định đi tìm ngài sau khi lì xì xong cho đám thỏ. Xin lỗi đã để ngài chờ.

Cậu thậm chí còn không nghĩ đến việc đi kiếm Kaiser chứ đừng nói gì là cúi lạy ổng, nhưng cậu không thể nói điều đó nếu cậu vẫn muốn sống.

{Ta không có chờ… Hmm. Ta, sẽ hào phóng tha cho ngươi một lần. Mau cúi lạy ta đi!}

- Vâng, ngài Kaiser, chúc ngài sống lâu trăm tuổi.

Sejun lịch sự cúi đầu.

{Cái gì hả?! Park Sejun! Ngươi đang bảo ta đi chết hả?!}

- Huh?!

{Ta đã hơn 10.000 tuổi rồi, vậy thì nếu ta sống lâu trăm tuổi thì nghĩ là giờ ta nên đi chết hả?!}

Thôi chết rồi…

Cậu đã không cân nhắc đến tuổi thọ của loài rồng.

- Không, ý tôi không phải vậy!

Sejun vội vàng giải thích lời chúc của cậu.

- Trong văn hóa chủ chúng tôi, sống đến 100 tuổi được coi là rất thọ rồi. Vậy nên chúc họ sống lâu trăm tuổi nghĩa là mong họ sống được rất rất lâu.

{Hahaha. Ta hiểu rồi, thật không thể nhớ được cái sự mong manh yếu ớt đó của con người mà. Đây, tiền lì xì năm mới của ngươi}

Spit

Một vật thể đen bóng sáng lấp lánh bay ra từ bức tượng rồng rồi rơi vào tay Sejun.

{Ta sẽ cho ngươi một thứ đặc biệt của ta, coi đó làm danh dự đi!}

- Cảm ơn ngài ạ!

Cậu cũng không biết đó là cái gì nhưng cứ cảm ơn đại đi rồi tính.

Flap flap

Khi Kaiser quay trở lại đài phun nước, cậu cũng nhanh chóng kiểm tra vật phẩm vừa được nhận.

[Vảy rồng của Hắc Long vĩ đại Kaiser]

Hắc Long vĩ đại Kaiser Pritani, đã niệm phép lên vảy của chính mình.

Khi gắn vào một nơi nhất định, nó sẽ bám vào và hình thành một hình xăm trên da

Khi tính mạng của người sở hữu gặp nguy hiểm, kĩ năng của Long Tộc – Long Bì sẽ được tự động kích hoạt để bảo vệ tính mạng người sở hữu rồi sẽ bị phá hủy.

Giới hạn sử dụng: Park Sejun – được công nhận bởi Kaiser Pritani

Người tạo: Kaiser Pritani

Cấp độ: Không thể do đếm

- Wow

Một vật phẩm siêu cấp đặc biệt luôn.

- Vậy là chỉ cần đặt lên như thế này hả?

Khi Sejun đặt vảy của Kaiser lên trên tay trái,

Swoosh

Lớp vảy như nhập vào trong da cậu, và một hình xăm Hắc Long phủ lấy cả vai trái xuất hiện.

- Cơ mà liệu có lúc nào mà cần đến cái này không?

Cậu đã có [Năng lực: Bất Hoại Thể] rồi.

Mặc dù Sejun nghĩ là cậu sẽ chẳng bao giờ phải dùng đến vảy của Kaiser nhưng thực sự thì khoảnh khắc đấy sẽ đến sớm hơn cậu nghĩ đấy.

Vị chủ tịch nào đó không hề biết rằng mình sắp phải đối mặt với tình huống mà đe dọa tính mạng rồi vẫn tiếp tục nhận cúi lạy từ lũ thỏ rồi lì xì cho chúng nó.

- Mọi người đã có hết chưa?

Khi Sejun vừa ngó xung quanh vừa xem lũ thỏ đã nhận được hết tiền lì xì chưa.

Flap flap

Dơi vàng nhanh chóng bay lại về phía cậu.

(Sejun! Em nghĩ là em tìm được thứ ngài muốn rồi!)

Dơi vàng bay đến, hai chân bám chặt lấy thứ đồ mà nó lấy được.

- Huh?! Đó là?!!!

Sejun phái sốc khi thấy thứ đồ được dơi vàng mang đến.

- Đó là mỳ ăn liền? Cà phê Mixim?

Lần này dơi vàng thực sự mang đúng đồ rồi.

- Đầu tiên, thêm vào 550ml nước.

Vì chỉ có đúng 1 cốc thôi, nên thất bại là điều không thể nào chấp nhận được. Thế nên cậu làm theo đúng hướng dẫn được in trên bao bì.

Để do được chính xác lượng nước, Sejun dùng chai nước mà cậu đã đem đến hồi bị hút vào trong đây rồi bắt đầu đun lên.

- Hehehe. Tốt lắm, làm tốt lắm.

Sejun ôm lấy dơi vàng – người có công cao nhất ngày hôm nay, vừa xoa đầu nó vừa đun nước nấu mỳ.

Purr purr

Dơi vàng thích thú kêu lên trong vòng tay cậu. Nhưng có một người không thích nhìn thấy cảnh này.

- Tui không thích thế này, meow!

Theo lườm bé dơi.

Mang những twhs cần thiết đến cho Sejun là nhiệm vụ của Theo, và thật không thể chấp nhận được khi mà đứa em nhỏ nhất lại đi tranh nhiệm vụ với anh lớn như thế!

“Phải mắng nó thế nào nhỉ?”

Theo vừa liếm hai chân trước vừa nghĩ xem nên mắng dơi vàng kiểu gì.

- Thời khắc đã đến!

Sejun bỏ mỳ, gói súp, gói đồ ăn khô vào trong nước đun sôi.

Và…

- 1, 2… 269, 270!

Cậu đun chính xác 4 phút 30 giây theo như hướng dẫn rồi nhấc nồi ra khỏi bếp và đổ ramen ra bắt.

- Ôi… cái mùi này…

Ngửi thôi đã muốn khóc rồi.

- Hoo! Hoo!

Cậu nâng một đũa mỳ lên và thổi cho nguội bớt.

“Giờ chắc là được nhỉ? Eh, thôi thế nào cũng được!”

Khi những sợi mỳ trông có vẻ đã nguội bớt một chút, cậu nếm thử một chút.

Xì xụp…

- Umm!

Hương vị của ramen mà cậu đã không được ăn trong suốt gần 9 tháng khiến cậu vô thức nở nụ cười hạnh phúc.

Xì xụp xụp~

Lần này cậu uống vài ngụm nước mỳ.

- Wow!

Không cần phải nói lời nào cả. Chỉ thế này là quá đủ!

Khi cậu đang ăn mỳ,

Chít!

Kreong!

Thỏ đen với Cuengi tiến lại gần. Chỉ một miếng thôi!

- Uh…

Đôi mắt cậu chàng dao động mãnh liệt trước cái từ “chỉ một miếng” của hai đứa nó.

- Đây.

Đầu tiên cậu cho một sợi mỳ với 5 thìa súp cho thỏ đen. Thế là quá đủ cho thằng nhỏ rồi.

Và rồi,

- Đây, Cuengi.

Cậu giả vờ sẽ cho thằng nhõi một ít nhưng rồi đột nhiên vục mặt vào cái bát và ăn. Cậu không thể để thứ mà cậu chờ đợi bấy lâu bị lấy đi được!

Tuy nhiên

Kreong!

Vì Cuengi nhanh chóng tiến đến và bắt đầu ăn lấy từ bát của Sejun, áp xuất chênh lệch khiến cả bát mỳ bị hút vào trong miệng thằng báo.

ực!

ngay cả sợi mỳ cuối cùng đã vào miệng Sejun cũng bị thằng nhõi báo hút lấy, cả bát mỳ hoàn toàn mất sạch.

- R… Ramen của tôi…

Khi Sejun cảm thấy tuyệt vọng…

(Anh ơi anh… em có cái này cho anh nè…)

Dơi vàng cẩn thận tiến lại gần Theo với một cái túi nhỏ có hình mèo trên đó. Là một gói súp thưởng

Cùng lúc đó

[Cuộc thi thứ 3 của lễ hội thu hoạch, Thi uống rượu cà rốt sẽ được bắt đầu sau ít phút nữa]

[Những thí sinh muốn tham gia vui lòng tập hợp lại trước Đền Thờ Cà Rốt Khổng Lồ]

Cuộc thi cuối cùng của lễ hội cũng chuẩn bị bắt đầu.

---------------------

Drake: Tôi có 2 tin, 1 tin vui và 1 tin buồn

Tin vui là, tuần sau tôi được nghỉ làm vì đám trẻ con nghỉ học. Nên là tôi tính tranh thủ thời gian rảnh mà cày vài quả bom cho các bác.

Tin buồn là, máy tính của tôi bị hỏng touch pad, đã cài driver lên xuống và sửa đi sửa lại vài lần rồi nên tôi thực sự rất cáu. Nay đi ra tiệm thì anh kỹ thuật bảo là nếu dứt điểm thì khuyên tôi nên đem ra hãng bảo hành, và đem ra đó thì tối đa mất 2 tuần lận.

Vậy nên hiện tại tôi đang back-up lại ổ đĩa các thứ để mai đem đi bảo hành rồi cuỗm máy của đứa em để sài tạm. Trong khoảng thời gian này có thể có bom, có thể không. Các bác hãy ngóng nhá~

P/s: Bọn tôi tuyển trans phụ, bác nào rảnh ứng tụ tui nhá!