Làm Nông Dân Trong Tòa Tháp Thử Thách

Chương 112: Thức tỉnh tài năng ma thuật



Translator: Melinoe

____________________________

Lúc Sejun đang nằm dài nghỉ ngơi ở nhà vì cạn kiệt mana.

[Hề lô Cuengi!]

Flamie chào bé gấu bự. Hai lần một ngày, vào buổi sáng và buổi chiều, chú ta sẽ đều đặn xuống hang bắt cá nhỏ được Flamie dẫn tới từ Biển Thứ Nguyên.

Kreong! Kreong!

[Không ổn! Papa ngất xỉu vì hết mana rồi kìa!]

[Hở?! Chủ nhân ngất rồi?!]

Flamie hỏi với giọng bất an khi nghe tin dữ về Sejun.

Bang!

Kreong! Kreong! Kreong!

[Papa ném ra một tia sét xong gục rồi luôn! Papa yếu quá! Có khi nào papa sắp chếc rồi không!]

Một đấm chết một cá, Cuengi lo lắng tâm sự với cây táo nhỏ.

Bé gấu biết papa của nó yếu ớt y chang cá mặt trăng, nhưng ai mà ngờ Sejun lại có tài rước họa vào thân có chứ. Cũng vì lẽ đó, để đề phòng có chuyện nên hiện tại Dơi Vàng đang trông chừng cậu.

[Không thể để chuyện này tiếp tục được. Chúng ta cần phải lên phương án giải quyết ngay thôi.]

Kreong! Kreong!

[Đúng đó! Ta cần lên kế hoạch trước.]

Flamie và Cuengi vắt óc nghĩ biện pháp để tăng cường thể lực cho Sejun, song lại chẳng nảy ra được ý tưởng phù hợp nào sau một khoảng thời gian dài động não.

****

Tầng 55 của tòa tháp.

- Hỡi sức mạnh băng giá. Hãy nghe theo lệnh của ta và đưa mọi thứ vào sự mịt mờ vô định. Băng Sương!

Để kéo dài thời gian trốn thoát, Iona tạo ra một bức màn sương mù để che tầm nhìn và giảm tốc độ của kẻ thù.

Tổ đội muốn dễ dàng đánh bại Grid và giải cứu Jeras nên đã chạm trán với một chướng ngại vật không thể lường trước được bên trong dinh thự - những hiệp sĩ trắng canh gác dinh thự của Grid được làm hoàn toàn bằng cốt long, hay còn được gọi là Hiệp Sĩ Rồng.

Có tổng cộng 100 tên như vậy. Chúng không nhanh, không mạnh, song lại không biết mệt là gì, cũng chẳng thể bị phá hủy, chậm rãi bào mòn sức lực của tổ đội đang chạy trốn.

Họ thậm chí còn nghĩ tới chuyện thoát ra ngoài kết giới, nhưng không giống như lúc vào, kết giới lại bị phá vỡ từ bên trong, nên họ phải gồng mình chiến đấu, tiếp tục chạy trốn khỏi những hiệp sĩ ấy.

Và khi toàn đội dần dần kiệt sức

Pi Ppi

ChuChu nhớ tới chuyện có thể vẫn còn một hành lang bí mật trong lâu đài của Vương Quốc Nơ Đỏ. Họ khéo léo tránh khỏi sự truy đuổi của các hiệp sĩ rồng và đi theo ChuChu.

Screeech.

Khi ChuChu nhấn vào đáy hòn đá

Bịch.

Hòn đá dịch chuyển, mở ra lối vào ẩn dẫn tới hành lang bí mật.

Mặc dù lâu đài đã sụp đổ, nhưng may mà tên Grid kia vẫn chưa chạm vào khu vực dưới lòng đất, vậy nên hành lang vẫn còn nguyên vẹn.

- Nhanh lên!

- Nhanh!

Elka và Hegel kéo đám sói vào trong.

Pi Ppi!

Ngay khi tổ đội động vật, bao gồm cả Thỏ Đen tiến vào hành lang bí mật, ChuChu nhanh chóng gọi chủ nhân của mình.

- Kyoo - Kyoo - Kyoo - Biết rồi. Hỡi sức mạnh băng giá. Hãy mang tuyết và gió tới cho kẻ thù của ta. Bão tuyết.

Iona niệm phép và vội vã đóng hành lang lại.

Bịch.

Whoosh.

Ngay sau đó, một cơn bão tuyết bắt đầu tới.

Ngay sau đó

Rắc.

Đám hiệp sĩ bị đóng băng ngay lập tức, ngừng đuổi theo tổ đội. Những cơn gió lốc cũng đã xóa sạch dấu vết của hành lang bí mật.

****

- Ưm…

Sejun tỉnh dậy sau khi đã nằm cả ngày trên giường vào hôm qua. Bởi vì dư âm của cạn kiệt mana, cậu thấy không khỏe chút nào. Cơ thể thì không có tí sức lực gì, cũng chẳng muốn làm gì cả.

- Nhưng mình vẫn cần phải hoàn thành một số việc đã.

Swoosh.

Xoay người một cái, Sejun gạch thêm một dòng nữa lên tường, đánh dấu sự bắt đầu của buổi sáng thứ 275.

Kreong!

Cuengi chuẩn bị bữa sáng cho Sejun xong thì đã để ý tới papa của mình, gấp gáp chạy tới. Dơi Vàng đã trông Sejun cả đêm, giờ đang thiu thiu ngủ trên trần.

Bịch.

Cuengi biến lớn tới ba mét, nhấc Sejun bằng cả hai tay rồi bế cậu về lại phòng ngủ.

- Sao thế, Cuengi? Papa có thể đi lại rồi mà.

Cậu chàng nỗ lực thoát khỏi đó, nhưng…

Bịch.

Bé bự nhẹ nhàng ấn móng trước lên ngực Sejun khi cậu cố ngồi dậy. Chỉ dùng có tí lực thôi mà đã đủ để trấn áp cậu rồi.

Kreong! Kreong!

[Không! Papa phải ăn nhiều ngủ nhiều mới được!]

Sejun không còn cách nào khác ngoài việc uống canh trên giường dưới sự áp bức của Cuengi.

Một lúc sau, Cuengi vốn nên canh chừng không cho Sejun rời đi, đã ngủ gật ở bên cạnh, và cả căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh.

Zzzz.

Zzzz.

Cuengi và Dơi Vàng ngáy vang. Bọn chúng đã thấm mệt vì lo lắng cho Sejun.

- Hai cái đứa này.

Sejun xoa xoa cái bụng bự của gấu nhỏ, cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng.

Rồi sau đó cậu nhớ tới cảnh ban nãy mình bị Cuengi chế ngự.

- Hãy nhận lấy sự trả thù của taaaaa. Bubububub.

Sejun lè lưỡi bĩu môi thành tiếng trên bụng gấu đỏ. [note60328]

Kreo-hehehe.

Cuengi vừa ngủ vừa cười do bị Sejun thọc cù lét. Sau khi giỡn xong, cậu cần thận đứng dậy rồi ra ngoài. Ở trong nhà cũng bí bách quá trời.

- Hoo.

Thiếu niên hít một hơi thật sau ngay khi vừa bước chân ra khỏi nhà.

- Cửa hàng hạt giống sẽ mở sớm thôi. Mong là sẽ xuất hiện một vài món tốt…

Cạch.

Sejun lẩm bẩm một mình, vào Ngục Tù Hư Không rồi ra ngoài mới một quả dâu tây.

Nhoằm.

Cậu cắn một miếng dâu.

- Hừm.

Cũng nhờ vào quả dâu tươi sạch mà cậu chàng đã hồi đầy lại năng lượng.

[Bạn đã ăn Dâu Tây May Mắn.]

[Sự may mắn của bạn sẽ tăng lên trong 1 giờ.]

- Ước gì cửa hàng hạt giống mở muộn tí nhỉ. Vậy là mình có thể ăn thêm một quả dâu nữa rồi.

Khi Sejun đang nghĩ linh tinh

Buzz. Buzz.

Ong chúa nhỏ nhất, vốn đã quyết định theo Sejun vào hôm qua, bay tới khi đang cầm thứ gì đó và đậu trên vai Sejun.

Thứ đó giống như thạch mật ong, nhưng nó lại có những đốm vàng bên trong. Trông nó rất lộng lẫy bởi có màu như vàng thỏi.

- Seventh, em ngủ ngon chứ? [note60329]

Vì số lượng ong đã tăng lên nên cậu đã đặt lên cho chúng dựa trên thứ tự gia nhập hang.

Buzz. Buzz.

[Dạ, em ngủ ngon lắm. Và đây là quà cảm ơn của em. Hehehe.]

Plop.

Nàng đặt thạch mật ong đang cầm lên tay Sejun, chân trước cọ mạnh vào nhau như một con ruồi. Quà hối lộ? Có tài đấy, tài nịnh hót.

- Cảm ơn nhé.

Sejun cảm ơn Ong Chúa Seventh và kiểm tra thạch mật ong.

[Thạch Hoàng Kim]

→ Ong Mật Độc Chúa đã làm nó trong một khoảng thời gian rất dài, dựa vào năng lực đặc biệt của mình để tinh chế và thanh lọc nhiều loại thạch mật ong.

→ Thạch mật ong đã được tinh chế, tăng hương vị và dinh dưỡng.

→ Khi tiêu thụ sẽ cưỡng ép thức tỉnh một tài năng ma thuật đang ngủ say.

→ Hạn sử dụng: 100 năm

→ Cấp: A+

- Cưỡng ép hức tỉnh một tài năng ma thuật?!

Mặt Sejun bỗng nhiên sáng bừng lên khi đọc mô tả về Thạch Hoàng Kim.

Nó sinh ra là để dành cho mình đúng không?! 

Đây chắc chắn là thứ mà Sejun - người đang chật vật bởi cạn kiệt mana - cần ngay lúc này. Nếu thức tỉnh được một tài năng ma thuật, cậu sẽ có thể nhận được hiệu ứng như tăng cường mana hay tăng tốc độ hồi phục mana. Hơn nữa, đến lúc đó, cậu có thể dùng thạch mật ong để cường hóa tài năng đó rồi.

- Trên cả tuyệt vời! Cảm ơn bấy bi Seventh nhiều nhé!

Buzz… Buzz.

[Hehehe. Em mừng là đồ hối-... à không, quà của em đã khiến chủ nhân hài lòng.]

“Ủa? Đó là đồ hối lộ thật hả?”

- Là em làm cái này à?

Buzz. Buzz.

[Không ạ. Là ong chúa của ong chúa của ong chúa…]

Seventh lặp đi lặp lại chữ ‘ong chúa’ tới mười lần mới xong câu. Theo lời của nàng thì viên thạch này đã có từ thuở xa xưa nào đó rồi. Có vẻ như bầy ong đã không thể tạo ra nó được nữa vì những loài hoa đó đã biến mất.

- Em không thể làm lại nó sao?

Buzz. Buzz.

[Ừm… Em cũng không biết nữa. Em mới được nếm mật ong lần đầu vào ngày hôm qua thôi… Nhưng em sẽ cố gắng hết sức ạ!]

- Được rồi.

Câu trả lời đầy nhiệt huyết của nàng đã khiến Sejun hài lòng, và không chần chừ thêm một giây nào, cậu nuốt luôn quà hối lộ ấy.

Đây quả là thời điểm hoàn hảo để nuốt Thạch Hoàng Kim, vì cậu vừa mới ăn dâu tây may mắn xong.

Squish.

Ngay khi vào trong miệng, viên thạch vàng óng trở nên nhão như bột, đồng thời cậu cũng cảm nhận được một vị ngọt đậm đà song cũng trơn mịn. Mặc dù nó ngọt đến nỗi khiến cậu đau đầu, nhưng lại không đau theo kiểu kì kì quái quái.

Cũng vì vậy mà Sejun đã có thể thưởng thức được vị ngọt thuần khiết.

Ực.

Thạch Hoàng Kim trượt xuống êm ru.

- Chà.

Vị ngọt ấy không hề đọng lại, mà trôi sạch đi.

[Bạn đã ăn Thạch Hoàng Kim]

[Cưỡng ép hức tỉnh một tài năng ma thuật đang ngủ say.]

Ánh sáng xanh lam bao quang cơ thể Sejun.

[Cưỡng thức thức tỉnh tài năng ma thuật cao cấp hơn tài năng đang ngủ say.]

Thông báo vừa nhảy ra, một chùm sáng xanh còn to hơn lúc nãy cũng hiện lên.

- Ối! Phát nổ bây giờ!

Khi Sejun đang vui sướng vì đã ăn dâu tây may mắn

Swoosh.

Một tia trong chùm sáng đã được cơ thể Sejun hấp thụ.

[Tài năng: Mạch Ma Thuật, chuẩn bị thức tỉnh.]

- Mạch Ma Thuật?

Sejun định kiểm tra tài năng mới thì bỗng

[Tài năng: Tình trạng thể chất của bạn quá kém để có thể thức tỉnh Mạch Ma Thuật.]

[Tài năng: Cưỡng ép thức tỉnh Mạch Ma Thuật.]

- Gah!

Cùng lúc đó, một năng lượng khổng lồ lan từ bụng tới toàn thân Sejun, và cậu cảm thấy đau đớn cùng cực như thể cả cơ thể bị xẻ thành nhiều phần.

- Cái quần què gì vậy…

Sejun đã không thể chịu được nữa và bất tỉnh tại chỗ.

Buzz.

Seventh vội vàng kêu cứu, bỏ qua cả việc cậu bị ngất sau khi ăn thứ nàng cho. Nếu có chuyện xảy ra, nàng sẽ chết trước cả khi Sejun tỉnh lại mất.

Một lúc sau

Kreong!

Cuengi vốn đang ngủ bên trong, chạy ra và lôi Sejun vào phòng. Đúng như dự đoán, papa quá yếu rồi!

Gấu nhỏ nghĩ papa yếu ớt của nó đã lịm đi vì gió lạnh bên ngoài. Đây quả là một hiểu nhầm không công bằng với Sejun.

[Cái gì?! Chủ nhân lại xỉu nữa ư?! Đậu xanh rau muống cái đám kiến lửa đáng chết kia!]

Vừa nghe tin Sejun bất tỉnh, Flamie quyết định trừng phạt thủ phạm đã khiến cậu thành ra như thế. Những cái rễ của nó bắt đầu tiến về phía nam.

*******

Pufufut. Công việc hoàn thành nhanh hơn dự kiến, meow!

Theo đã giao dịch xong xuôi và thành lập Lực Lượng Bảo Vệ Trái Đất, vui vẻ chuẩn bị quay về tầng 99 với các thực tập sinh.

- Không tốt chút nào, meow!

- Huh?!

Theo vốn đang cười bỗng thay đổi biểu cảm trong tíc tắc. Nhìn thấy vẻ nghiêm trọng trên gương mặt sếp, Bill và Jeff cũng căng thẳng theo. Mỗi khi biểu cảm đó xuất hiện là họ lại phải chạy không ngừng nghỉ.

- Đầu gối của Park Sejun yếu rồi, meow! Chạy mau lên, meow!

Theo bắt đầu phóng như bay.

Và khi cậu chuyển bị vào thương lộ nối tầng 70 với tầng 80 của tòa tháp.

- Các thương nhân lưu động đẹp trai ngầu lòi ới ời ơi, xin hãy ngắm nghía một chút trước khi rời đi nhé.

Bước chân của Theo đột nhiên dừng lại khi nghe tiếng gọi từ đằng sau.

- Ông kêu ta hả, meow?!

Lông vàng hỏi người thương nhân bày hàng trên bàn.

- Hở?!

Người đó nhất thời bối rối khi nghe Theo nói vậy. Ông ta đang gọi một thương nhân vừa đi ngang qua, còn Theo lại tưởng ổng gọi cậu.

“Thương nhân đẹp trai ngầu lòi chỉ có thể là ta mà thôi, meow!”

- À! Ta đang cậu tới để xem xem có vật phẩm nào phù hợp với một chú mèo đẹp trai như cậu không thôi!

Gã thương nhân mặt dày xử lí tình huống khó vô cùng khéo léo.

- Thật sao, meow?

Theo bắt đầu quan sát đống đồ được bày trên bàn.

- Meow…

Ở đó có rất nhiều tác phẩm điêu khắc bắt mắt và lộng lẫy. Nhưng Theo thậm chí còn không liếc tới mấy thứ đó mà chỉ tập trung vào cảm giác của bàn chân trước. Giờ thì Theo đã biết rõ lợi thế của mình rồi.

- Meow?

Zap.

Lông vàng cảm nhận được một lực kéo lạ thường trên chân trước.

- Ta muốn cái này, meow!

- Hả?! Cái này sao?

Khuôn mặt của gã thương nhân bừng sáng khi thấy bức tượng mà Theo chỉ vào. Đó là một bức tượng trông giống được điêu khắc từ quả bóng golf nhỏ nên gã thậm chí còn không biết mô tả của nó có những gì.

- Thật sao?

- Đúng vậy, meow!

“Mình nhặt được nó trên đường và chỉ đặt nó lên để trưng bày thôi. Không ngờ rằng thương nhân này lại muốn mua nó đấy.”

- E hèm. Nó cũng rẻ thôi ý mà, đưa ta 3 Đồng Tháp là được.

Thế nhưng

- Giảm giá tí đi chứ, meow!

Gã đã gặp sai người rồi. Dù có muốn mua đến mức nào đi chăng nữa thì Theo cũng không thể cứ thế mà mua được.

- Vậy thì… 2 Đồng Tháp…

- Giảm nữa đi, meow!

Lông vàng mua bức tượng với giá 0,5 Đồng Tháp sau khi trả giá ba lần rồi lại chạy tới chỗ Sejun lần nữa.

“Pufufut. Chủ tịch Park iu dấu, đợi tui nha, meow! Tui mang đồ tốt về cho ngài đây, meow!”

_____________________

Melinoe: Bom nhỏ mừng sinh nhật bé Sẻ.