Làm Nông Dân Trong Tòa Tháp Thử Thách

Chương 64: Chào hỏi



Translator: Drake

Chúc mừng sinh nhật chủ thớt!!!!!!!!

______________________________________

Khi vấn nạn Châu Chấu Đỏ vẫn chưa được giải quyết trên tầng 67 của tòa tháp, những sinh vật cư ngụ tại các tầng khác bắt đầu cảm nhận được một cơn khủng hoảng đang đến gần.

Từng tầng từng tầng đều nhớ đến nạn đói khủng khiếp 100 năm về trước, người người nhà nhà đều đổ xô đi mua lương thực thực phẩm tích trữ để phòng xảy ra thảm họa.

Và thế là theo hiệu ứng cánh bướm dần lan rộng ra, các thương nhân đến làng Granier cũng bắt đầu bán lương thực ở cái giá cao hơn, nhưng Izrael, người giàu nhất làng, lại cho rằng các thương nhân đó đang lừa ông và đồng loạt tăng giá thực phẩm.

Vậy nên ông đã đưa cho con trai 1000 đồng tháp để đi mua đồ ăn.

- Oren, hãy trở thành một thương nhân lưu động và đi mua đồ ăn đi con. Nhân cơ hội này có lẽ con sẽ có thêm cái nhìn khác về thế giới này.

- Vâng thưa cha.

Và thế là Oren đã rời làng để đi ngắm nhìn thế giới, đi thẳng đến phố mua sắm cùng với 9 đứa thuộc hạ đi theo nó với trái tim đầy sự phấn kích.

Nhưng thế giới này chẳng phải màu hồng, bọn chúng chẳng thể khệnh khạng cao ngạo mà đi quanh làng như ở Granier được.

Sau vô số những khó khăn, Oren và đồng bọn của nó cuối cùng cũng đến được phố mua sắm và tiến đến hiệp hội Thương nhân để lấy bằng và những vật dụng cần thiết. Và là một thằng nhãi sinh ra đã ngậm thìa vàng, Oren đưa cho mỗi đứa thuộc hạ một đồng vàng để làm màu làm mè với bọn nó.

Giờ thì họ đã trở thành những thương nhân lưu động, trong lúc đang thu thập thông tin về giá lương thực và uống tại một quán rượu, một thương nhân lưu động goblin tiến lại gần họ.

- Xin chào. Tôi là một thương nhân lưu động tên Skaram. Cho hỏi có phải mọi người đang tìm mua lương thực không?

- Phải.

- Tôi có một món đồ tốt đấy. Sao mọi người không thử kiếm ít tiền từ mấy cái này trước khi mua đồ ăn nhỉ?

- Hàng tốt á?

- Vâng, nó là đồ từ bên ngoài tháp đấy.

- Ở bên ngoài tháp á?!

Skaram vừa nói vừa đưa cho lũ mèo thấy những món đồ từ trái đất.

- Oh! Cái này là cái gì đây?

- Đó…

Tất cả những con mèo đều phấn khích trước những mon đồ lạ lẫm lần đầu nhìn thấy, nhưng Oren thì có vẻ thờ ơ, trông nó không hứng thú mấy với cái này.

- Nếu các cậu đem những cái này lên tầng phía trên thì có thể bán được với giá cực kì cao luôn đấy. Những sinh vật sống tại các tầng phía trên thu thập những thứ này như hàng sưu tầm sở thích.

- Thật á?!

- Phải. Các cậu là người từ làng Granier đúng không? Có một thương nhân lưu động tên Theo từng làm việc với tôi 1 lần và cậu ta đã kiếm được cả đống tiền đấy.

- Theo?!

Vừa nghe thấy cái tên Theo, tai Oren dựng đứng lên.

“Nếu tên ngốc Theo đó có thể kiếm được cả đống tiền vậy thì mình nhất định phải làm được gấp bội!”

Với sự tự tin đến mức ngạo ngễ đấy, Oren bắt đầu giao dịch với Skaram.

- Ông có bao nhiêu vật phẩm thế này?

- Tôi không có nhiều đâu vì chúng đều là hàng có giá trị mà.

- Cho tôi hết đi.

- Vậy thì mỗi món 5 đồng nhé.

- Đắt thế!

Oren bắt đầu mặc cả với tên thương nhân goblin kia rồi mua hàng. Và Skaram vốn nói chẳng có nhiều mà giờ lại có vừa đủ số lượng vật phẩm đủ để bọn chúng mua được.

- Chà~ Chúc các cậu bội thu.

Cứ thế, Oren và những thuộc hạ của nó gần như bị lừa hết sạch tài sản vì Skaram.

- Mau uống nốt rồi lên đường đi thôi.

- Vâng, ngài Oran!

Không hề nhận thức được rằng mình bị lừa, cả Oren và những thuộc hạ của nó uống nốt phần của mình với tâm thế thoải mái và bước ra ngoài.

Và đó cũng là lúc mà bọn họ gặp Theo đang chạy vội đến tiệm rèn.

******************

- Đã lâu không gặp, meow.

“Cái tên này!”

Chứng kiến Theo, kẻ mà trước đây còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt mình vậy mà giờ đây lại nhìn thẳng đầy ngạo nghễ cùng nụ cười tự tin đó, khiến gương mặt Oren đanh lại.

“Hmph! Mới kiếm được tí tiền mà…”

Ý định ban đầu của nó chỉ chào qua loa là được, nhưng giờ sau khi đã dành hết vật may vào món đồ của Skaram và không còn tí tiền nào kể cả đồ ăn nên nó nghĩ có khi gặp Theo thế này lại là may mắn.

- Theo, bọn tao đang đói đây. Cho mượn tí tiền đi?

Khi Oren nói như thể bọn trấn lột học đường, choàng tay qua vai cậu nhóc,

- Ah… Các cậu còn không có cả tiền để mua đồ ăn nữa sao, meow?

Theo nhìn vào Oren như thể đang tội nghiệp người đồng hương đáng thương.

- Im đi! Bọn tao chỉ đang đặt cược tí may mắn thôi!

Oren hét lên, nó cảm thấy như đang bị sỉ nhục.

- Phải đó! Bọn tao mua đồ từ bên ngoài tòa tháp đấy!

- Mày phải biết vì mày cũng kiếm tiền từ việc đó còn gì?

Những con mèo khác lên tiếng, như để khẳng định lời của Oren.

- … đồ từ bên ngoài tòa tháp?! Đừng có nói là các cậu mua đồ từ Skaram đấy chứ, meow?!

- Huh? Phải. Mày cũng biết còn gì.

Thấy biểu cảm cứng đồ của Theo, Oren lại càng ngạo mạn hơn. Nó tưởng là Theo đang nghi ngờ mình.

- Vậy các cậu đang định đi lên tầng 99 đúng không, meow?

- Phải. Bọn tao đang lên tầng 99 để giao dịch với Nhân Ngưu Vương đây.

Vì biết rằng gần đây đang có những tổ chức đang theo dõi để bắt mình nên Skaram đã lên kế hoạch để loại bỏ Oren và đám thuộc hạ để xóa sạch mọi dấu vết.

- Giờ bọn tao đang có hơi đói để đi lên tầng 99 đây nên cho bọn tao mượn tí tiền đi. Tao sẽ trả lại mày sau.

Oren trầm giọng nói, dồn lực vào bàn tay đang ôm quanh cổ Theo.

- Không đời nào, meow! Tôi sẽ không cho cậu mượn đồng nào nữa đâu, meow! Cậu còn chưa trả cho tôi 21.34 đồng tháp cậu mượn lần trước nữa, trả tiền cho tôi đi rồi tính, meow!

Theo hét lên, cậu vẫn còn nhớ kĩ số tiền mà Oren và đám thuộc hạ của cậu ta đã mượn từ trước đến nay.

- Chết tiệt!

Oren tức giận trước sự thách thức của Theo mà đánh cậu nhóc bằng cái măng cụt mật mạp của mình.

Grào…

Ba con ngân lang tiến lại gần…

- Ah… các anh sói đừng hiểu lầm mà. Cậu ấy là bạn của bọn tôi. Bọn tôi chỉ đang chảo hỏi một cách thân mật thôi, tại lâu rồi không gặp nhau ấy mà~ Phải không, Theo?

Oren cố tình ép Theo trả lời.

Tuy nhiên,

- Đại diện Theo, con mèo đó thực sự là bạn của ngài sao ạ?

Elka không buồn quan tâm mấy lời đó của Oren mà hỏi thẳng Theo

- Đại diện Theo?

Nghe những lười đó khiến nó rùng mình, chỉ có duy nhất 1 con mèo ở đây có thể được gọi là “Đại diện Theo”

- Không, cậu ta không phải là bạn, meow. Tôi không có người bạn nào như cậu ta cả, meow. Xử lý cậu ta đi hộ tôi.

Theo tiến đến tiệm rèn, vứt cái tay đang quấn trên cổ mình ra rồi xoẹt một đường ra hiệu trên cổ. Cứ thế, duyên phận của bọn họ đã chấm dứt.

Grrr…

- Cứ… Cứu với!!!

Elka và lũ sói bao lấy đám Oren, tiếng kêu thảm thiết vang vọng một vùng trời.

- Meow meow meow~

Vừa nghe tiếng hét của đám Oren, Theo vừa vui vẻ ngân nga tí nhạc. Cậu không còn sợ Oren lúc nào cũng bắt nạt mình như hồi ở làng Granier nữa.

“Pfffft. Quả nhiên, chỉ cần ở bên Park Sejun, mình là bất khả chiến bại, meow!”

Cậu càng tân với Sejun bao nhiêu thì cậu sẽ càng mạnh hơn bấy nhiêu, đến mức mà làm chính bản thân cậu cũng sợ.

“Pfffft. Cơ mà nếu mình mạnh quá chắc cũng thành vấn đề ấy nhỉ, meow?”

Vừa mơ mộng về những thứ ảo tưởng đó, Theo bước vào trong tiệm rèn.

- Giảm giá cho tui đi!

Cậu nhóc vẫn trung thành với nguyên tắc yêu cầu giảm giá ba lần, giảm giá xuống 12 đồng tháp rồi đi đến góc rút đồ may mắn.

Và rồi,

- Meow?! Cái này sao, meow!

Ngay khi cậu bước tới góc đó liền bị thu hút bởi một món đồ mà vội vàng lấy nó rồi rời khỏi tiệm rèn.

- Đại diện Theo, chúng tôi đã xử lý rồi ạ.

Elka đứng chờ ở ngoài, nói.

- Làm tốt lắm, meow! Ta mau đi thôi, meow!

Cậu nhóc cười lên như một tên phản diện rồi nhanh chóng leo elen tầng 99 của tòa tháp. Cậu phải kiểm tra xem liệu cái đùi của Sejun vẫn còn ổn không và cũng phải chuẩn bị để đối mặt với những kẻ mình ghét nữa.

Vài giờ sau khi Theo rời đi

- Umm…

- Ugh…

Oren và những con mèo khác bị bọn sói đánh đến ngất cuối cùng cũng tỉnh dậy.

- Thằng khốn Theo đó! Mày cứ chờ mà xem! Tao sẽ kiếm tiền! Rồi sẽ thuê lính đánh thuê đánh cho mày ra bã!!

- Đúng thế!

- Bọn tao không để mày yên đâu!

- Mau đi bán mấy cái này rồi kiếm tiền thôi!

Đám Oren thề sẽ trả thù rồi nhanh chóng lên tầng thứ 99 của tòa tháp. Bọn họ đều quên mất rằng có những sinh vật còn đáng sợ hơn cả Theo đang ở đó.

**********

- Một cho năng lực, hai cho thành người.

- Một

- Năng lực!

- Hai

- Thành người!

Cứ mỗi lần chúng dám đứng lên nổi dậy, băng Hắc Lang lại bị mấy cái ma tiễn của Han Tae Jun đánh cho ngất và giờ bọn họ đang chạy bạt mạng theo hiệu lệnh của Cha Si Hyeok.

“Ta còn phải chạy bao lâu nữa đây?!”

Cả Han Tae Jun lẫn Cha Si Hyeok đều không nói đến việc khi nào thì dừng và bọn họ cũng chẳng chấp nhận việc chạy chậm.

Kiee!!

Nghe thấy tiếng nói, hàng tá con quái nhện bắt đầu đuổi theo bọn họ. Khi bọn họ cứ tiếp tục chạy và số lượng nhện đã lên đến 1 trăm con, cuối cùng han Tae Jun cũng lên tiếng.

- Giờ, chúng ta sẽ đi săn quái.

- Cái gì?!

- Mau chiến đâu đi.

Han Tae Jun vừa nói vừa niệm 200 ma tiễn quanh mình. Đây là một lời đe dọa trắng trợn, nếu bọn họ không làm như những gì ông ấy bảo thì chắc chắn sẽ chết.

- Ah!

- Chúa ơi!

Băng Hắc Lang ngắm chặt mắt rồi chạy thẳng về phía bọn nhện. Chỉ có liều mạng chiến đấu bọn họ mới đánh bại được chúng.

**************

Ngày thứ 238 bị mắc kẹt, bình minh.

Thud Thud

- Hôm nay chúng cũng đến nữa này.

Sejun kêu lên đầy mệt mỏi khi cậu thấy những nhánh cây trinh sát đang từ từ tiến đến. Suốt 4 ngày qua, cậu đã phải chiến đấu với bọn chúng mỗi buổi sáng.

- Tiến lên! Thỏ Đen! Cuengi!

Chít!

Kkoong!

Theo hiệu lệnh của cậu, thỏ đen và gấu con chạy thẳng về phía trước.

Và rồi,

Grào!!!

Trước mặt họ, gấu mẹ gầm lên.

Sau một hồi thuyết phục lâu ơi là lâu~ cuối cùng Sejun cũng có thể chuyển cái ổ của Huyết Đại Hùng mẹ đến gần nhà cậu để đổi lại món súp SeP.

Bọn sói đã mang món súp của cậu theo đơn đạt hàng từ tộc người thằn lằn cùng với 20 cái nồi to đùng nên giờ họ đã có thể nấu suots 24 giờ một ngày mà trên thực tế cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.

Trên hết là mấy cái nhánh cây trinh sát cũng “góp phần” giải quyết vấn đề củi đốt cho bọn họ.

Nhờ việc làm nhà cho gấu mẹ gần nhà mình nên Sejun cũng có thể bảo vệ được nông trại của mình một cách an toàn.

- Chắc là mình nên đi thôi.

Sejun đi theo gấu con để xử lý những nhánh cây trinh sát đã được “chải chuốt” thành những thân cây thẳng đuột. Hiện tại chẳng còn mấy nhánh cây rút lui như trước nữa, có lẽ là vì gấu mẹ xuất hiện sớm quá nên chúng nó bị diệt hết trước khi kịp lui luôn rồi.

Sau khi diệt hết những kẻ địch còn lại, Sejun trở về nhà để đi ngủ.

Khi cậu thức dậy,

[Nông dân làm thuê đã sử dụng Gieo Hạt Lv.4 để trồng hạt giống cà chua bi]

[Địa chủ nhận được 1% phần thưởng]

[Kinh nghiệm nghề nghiệp Địa Chủ tăng nhẹ]

[Độ thành thạo kĩ năng Gieo Hạt Lv.4 của Địa Chủ tăng nhẹ]

[Bạn đã tạo 100 mét vuông ruộng cà chua bi]

[Bạn nhận được 200 điểm kinh nghiệm]

..

.

Những con thỏ trắng dậy sớm trước đã trồng cà chua bi. Hẳn là chúng cũng biết Sejun bận rộn phòng vệ trang trại sáng nay nên đã không đến đánh thức cậu dây,

- Được rồi!

Cậu rời giường ra bên ngoài rồi đi xuống dưới hang để vạch thêm một đường lên tường rồi đi rửa mặt.

Rồi cậu nhìn xung quanh.

- Rốt cuộc cái cây ở chỗ quái nào ấy nhỉ?

Như để giải quyết thắc mắc của mình, cậu đã tìm trong hang suốt vài lần rồi nhưng mãi vấn không thể tìm được cái cây ở đâu.

Tuyệt vọng, cậu đã để thỏ đen lặn xuống hồ xem xem dưới đấy có không nhưng kết quả cũng như vậy.

Khi Sejun đang chuẩn bị lên mặt đất với đống đồ làm bữa sáng,

- Huh?

Ngọn lửa mà cậu thắp trong hang đã tàn mất. Mấy ngày nay bọn thỏ có lười thêm củi duy trì lửa bởi lúc nào cũng ăn tren mặt đất.

- Cơ mà vẫn còn thỏ mẹ với đám nhỏ nữa mà

Thỏ mẹ đang bận chăm sóc mấy đứa nhỏ cũng có thể cần lửa những lúc vội nữa.

Khi Sejun dọn dẹp tàn tro bếp, một mầm cây xanh hiện ra.

- Huh? Tại sao mầm cây lại ở đây?

Cậu cẩn thận chạm vào mầm cây ấy.

Rồi,

[Xin chào chủ nhân!]

Mầm cây ấy cất tiếng chào cậu đầy vui vẻ.

- Cái gì?! Mày vừa mới nói à?!

Giật mình trước giọng nói kia, Sejun vội vàng hỏi.

[Vâng thưa chủ nhân!]

Và cây táo [note53618], bị ngọn lửa đè đầu nên chỉ có thể lớn ngầm dưới đất, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời mà cất tiếng chào Sejun.

------------------------

Drake: Bom tiếp cho các bác nè, mừng sinh nhật chủ thớt.