“Thải Vi à, Thải Văn tính tình ngây thơ hồn nhiên, thẳng thắn, lại hoạt ngôn khiến người nghe tinh thần thoải mái, nào có chỗ mạo phạm gì. Như vầy đi, ta và công chúa chơi trước, để hai tỷ muội ngươi hiểu luật chơi.”
Tần Thục Quân vội vàng đứng ra khuyên bảo, thuận tiện kéo Thẩm Ngọc Diệu vốn định yên lặng xem trò vào cuộc chiến.
Thẩm Ngọc Diệu không muốn động não cho lắm, nhưng trò này là nàng khơi mào, ba người còn lại chỉ nghe quy tắc, chỉ có thể hiểu được một nửa mà thôi.
Trò chơi luôn là chơi đến đâu hiểu đến đấy, nếu chỉ nghe những người khác nói, trên thực tế, có nghe nhiều cũng chẳng hiểu.
“Được rồi, ta cùng hoàng tẩu chơi trước một ván, luật chơi cũng đơn giản thôi, Hoàng tẩu, tỷ chọn bên nào?”
“Người công thành phải có nhuệ khí kiên quyết, ta còn chưa hiểu quy tắc, không công thành được, nên ta sẽ thủ thành.”
Tần Thục Quân lựa chọn thủ thành ngăn chặn nguy hiểm.
Thấy Thẩm Ngọc Diệu và Tần Thục Quân đã ra trận, không khí giương cung bạt kiếm giữa hai tỷ muội Thạch gia bị phai nhạt không ít. Người chơi đối đầu phải đứng trước bàn, cũng chính là đứng vững hai phía sa bàn, người xem trận đấu đứng bên cạnh.
Vì thế hai tỷ muội Thạch gia đứng cùng một chỗ.
Cảm giác có tỷ tỷ ở bên cạnh, sống lưng Thạch Thải Văn vô thức thẳng tắp, không dám thả lỏng dù chỉ một giây.
Trong lòng âm thầm kêu khổ, nhưng xem như đã hiểu được tại sao lúc nãy Thẩm Ngọc Diệu lại nói, có thể giúp nàng tìm cớ không chơi nữa.
Nếu sớm biết tỷ tỷ sẽ tới, hôm nay nàng đã dứt khoát cáo bệnh ở trong phòng trốn một ngày rồi.
Thạch Thải Vi dư quang nhìn Thạch Thải Văn run rẩy như chim cút, đứng ở bên cạnh mà lạnh run, trong lòng một trận phiền muộn, nhất là sau khi nhìn thấy đáy mắt Thạch Thải Văn đen nhánh, phiền muộn này trực tiếp biến thành lửa giận đối với Dương gia.
Tuy nói đã bôi thuốc, còn phủ một lớp phấn, nhưng màu xanh tím kia không phải hai ba ngày là có thể tiêu tan, đến gần vẫn có thể thấy rõ.
Thạch Thải Vi trong lòng thầm hận, Dương Khả Khanh ngày thường nhìn giống như một người có lễ nghĩa, không ngờ lại xuống tay tàn nhẫn như vậy, đánh muội muội mình người đầy thương tích thế này.
Nàng sẽ không xé rách da mặt làm khó Dương Khả Khanh, ai bảo Dương Khả Khanh là tiểu bối chứ, nhưng Dương gia cũng không chỉ có mỗi một hài tử là Dương Khả Khanh.
Huynh trưởng Dương Khả Khanh Dương Đống, sang năm phải kết thúc tham gia khoa cử, trong khoảng thời gian này thường xuyên tham gia hội thơ, muốn nhân dịp này để nổi tiếng.
Dương Đống là công tử xuất thân thế gia tiêu chuẩn, nhìn như phong quang tiêm nguyệt, nhưng trên người có rất nhiều tật xấu.
Không phải hắn muốn nổi danh sao, Thạch Thải Vi nghĩ, ai nói ác danh không phải là nổi danh đâu.
“Lần sau đánh không lại, thì cứ nhanh chân mà chạy, đừng ngốc nghếch đứng đấy cho người ta đánh, không biết mình mấy cân mấy lượng à? Cẳng tay cẳng chân teo tóp của muội thì đánh nổi ai?”
Thạch Thải Vi thấp giọng nói, ngữ khí thật sự không tốt.
Thạch Thải Văn nghe xong lại thở phào nhẹ nhõm, thậm chí trên mặt còn lộ ra ý cười.
Nếu Thạch Thải Vi đã chủ động mở miệng, có nghĩa là sẽ không làm khó dễ nữa.
Tuy rằng không biết hôm nay sao tỷ tỷ mình lại nhẹ nhàng bỏ qua như vậy, nhưng đây thật sự là một chuyện tốt, nháy mắt Thạch Thải Văn trước đó còn sa sút, bây giờ ngay cả ánh sáng trong mắt cũng sáng ngời hơn ba phần.
Thẩm Ngọc Diệu đang giải thích cách chơi cho Tần Thục Quân, dư quang nhìn thấy biểu hiện này của Thạch Thải Văn, trực tiếp ảo tưởng đến tiểu cẩu điên cuồng vẫy đuôi.
Không ngờ hai tỷ muội này, bề ngoài nhìn không hợp nhau, kì thực lại là một tỷ khống một muội khống, không phải người một nhà không vào chung một cửa.
Thẩm Ngọc Diệu không nhìn hai gia hỏa biệt biệt nữu nữu kia nữa, mà hỏi Tần Thục Quân: “Hoàng tẩu còn gì chưa hiểu không?”
“Đại khái cũng đã hiểu, còn vài chỗ chưa thông, chờ chơi xem sao.” Tần Thục Quân rất thông minh, vừa nói qua quy tắc liền hiểu.
Thẩm Ngọc Diệu yên tâm gật đầu: “Vậy thì bắt đầu thôi.”
Tần Thục Quân gật đầu.
Thẩm Ngọc Diệu trước tiên phát động năm vạn đại quân thăm dò, dò đường về phía trước, trên sa bàn không phải lãnh thổ của người chơi, cần do thám để thăm dò con đường trước, đại quân mới có thể đi qua.
Tình huống sa bàn vừa nhìn đã rõ, không có khả năng giống như hiện đại, có công nghệ cao tạo khói đen gì gì đấy, sương đen che đi những khu vực hiểm, theo cách này, trò này hơi giống như chơi trong nhà, giả bộ hồ đồ không thấy gì.
Nhưng tốt xấu gì cũng có thể bồi dưỡng thói quen cho người chơi khi đến một nơi xa lạ, trước tiên phải cho do thám dò đường.
Đừng có đầu óc rỗng tuếch vội vàng tiến lên, ngay cả đông nam tây bắc cũng không phân biệt được, dẫn theo đại quân đụng loạn khắp nơi giống như đám ruồi không đầu.
Sa bàn chất lượng thực tế lẫn lộn, ưu điểm là có thể sử dụng các loại trận chiến mô phỏng để nhanh chóng huấn luyện tướng lĩnh có kinh nghiệm nhất định, nhược điểm là không đủ thực tế.
Chiến trường thực sự là một nơi đầy hỗn loạn.
Chiến tranh thất bại, có đôi khi thậm chí không phải điều chủ tướng có thể khống chế được, nếu như dưới chướng không có binh lính nào có thể dùng được, chiến lệnh lại không thể kịp thời truyền đạt, kịp thời chấp hành, thì việc toàn quân trăm trận trăm thắng bị tiêu diệt cũng không phải là không thể.
Đây là những trường hợp đặc biệt mà sa bàn không thể mô phỏng.
Để bù đắp cho bộ phận khuyết điểm này, Thẩm Ngọc Diệu cố ý chế ra một bộ thẻ.
Bộ thẻ với các tính năng đặc biệt có thể mô phỏng một số vấn đề phát sinh trong thực tế.
Giờ phút này Tần Thục Quân chuyên tâm bố trí, còn chưa ý thức được những tấm thẻ thừa trong tay mình, có bao nhiêu uy lực.
Một vạn quân thủ thành đối đầu với năm vạn quân địch, Tần Thục Quân vừa nghĩ đến chênh lệch này, đỉnh đầu liền đổ mồ hôi, tay chân luống cuống bày binh bố trận, chờ cuộc đại chiến bắt đầu, sẽ không có thời gian để nàng điều chỉnh đội hình nữa.
Rất nhanh hai bên liền bố trí xong, tấm ván che khuất tầm mắt ở giữa bị rút đi, binh lính hai bên nối tiếp nhau, bắt đầu cuộc chiến công thành.
Thời đại không có vũ khí nóng, công thành cũng có vũ khí sắc bén, đó chính là xe ném đá và xe phá thành.
Ba thứ này có thể giúp đại quân chinh phục các bức tường thành cao chót vót nhanh hơn.
Xe ném đá cung cấp cho tướng lĩnh tầm nhìn cao hơn, khiên gỗ có thể giúp binh lính phòng ngự cung tiễn của quân thủ thành, lảo đảo hộ tống binh lính đến dưới thành.
Tần Thục Quân đối mặt với đại quân thế lực hùng hổ, sắp xếp có trật tự cung cung thủ liên tục bắn tên, ném đá xuống dưới, chỉ cần tiếp tục tấn công xuống phía dưới, liền có thể buộc đại quân phải dừng lại bên ngoài thành.
Chỉ cần Đại quân không đến gần thành trì là được.
Tần Thục Quân suy tính rất rõ ràng, mục đích chính là muốn kéo dài thời gian, kéo đến khi Thẩm Ngọc Diệu không còn lương thảo cung cấp cho năm vạn đại quân nữa.
Đồng thời giữ chân Thẩm Ngọc Diệu ngoài thành.
Bởi vì một khi để Thẩm Ngọc Diệu dựng thang mây lên, trận chiến công thành này có thể tuyên bố chấm dứt, bên thủ thành nhất định sẽ thua.
Thẩm Ngọc Diệu giương mắt, thấy Tần Thục Quân đối diện vẻ mặt nghiêm túc, không ngừng phái binh lính đi lại trên chiến trường, hoàn toàn không nhìn tới thẻ bài, nàng nở nụ cười.
Thật ra đấu với người mới chơi cũng rất tốt, đây là niềm vui của ao cá rán.
Một trong số những thẻ bài tượng trưng cho lương thảo, mỗi khi công thành được một khắc là phải rút ra một thẻ để cung cấp lương thực duy trì sức chiến đấu, năm vạn đại quân tổng cộng có năm tấm thẻ, giờ phút này thẻ của Thẩm Ngọc Diệu đã bị Trúc Hương lấy đi một cái.
Bởi vì bên Tần Thục Quân có ít người, cho nên mỗi một canh giờ mới có thể rút ra một tấm thẻ lương thảo.
Nàng ấy có một vạn quân, nên chỉ có một tấm thẻ.
Lương thảo quy định thời gian một ván chơi sa bàn, dựa theo tính toán tối thiểu, cũng tức là bên Thẩm Ngọc Diệu nhất định phải chấm dứt chiến đấu trước khi sử dụng hết lương thảo, nhiều nhất là nửa canh giờ cộng với hai khắc đồng hồ.
Không được trì hoãn, Thẩm Ngọc Diệu sử dụng thẻ bài, gió thổi lửa.
Gió thổi lửa, có nghĩa là kích động tâm lý khủng hoảng của dân chúng trong thành, cùng với mâu thuẫn giữa các tướng lĩnh, để bọn họ tự đánh người của mình.
Tấm thẻ này vừa được tung ra, Tần Thục Quân lập tức luống cuống tay chân, bởi vì hai đội cung thủ nàng bố trí đang đánh nhau.
Nguyên nhân đánh nhau là, một bên cho rằng chắc chắn sẽ thất bại, không bằng mau chóng mang theo người nhà vứt thành bỏ chạy, một bên thì cảm thấy đây là hành vi hèn nhát, là đào binh, muốn bắt những tên lính muốn trốn thoát để giành công trạng.
Việc này đã được sắp xếp từ trước, sau khi Trúc Hương tuyên bố sử dụng thẻ bài, kể lại nguyên nhân, hỏi Tần Thục Quân giải quyết như thế nào.
“Ai nha, giết hết giết hết, mau để cho bọn họ đi đi, đừng làm chậm trễ ta đổi người, trước mặt là đại chiến lại còn nội đấu, sợ ta không thua à.”
Tần Thục Quân không coi trọng mạng của những binh lính kia, trực tiếp lôi thủ lĩnh hai đội quân đang xung đột kia ra chém.
“Người có chắc muốn làm như vậy không?” Trúc Hương hỏi một câu.
“Chắc, nhanh lên!”
Ánh mắt Tần Thục Quân toàn bộ tập trung vào chiến trường, căn bản không thèm để ý tới đám tiểu binh này, chỉ lo cung thủ không kịp ra trận, để đại quân của Thẩm Ngọc Diệu có cơ hội thừa dịp xông tới cửa thành.
Trúc Hương bất đắc dĩ cầm lấy kẹp gỗ nhỏ, gắp ba bốn binh lính tượng trưng cho cung thủ trên thành của Tần Thục Quân xuống.
Hầu hết binh lính của Đại Trang đều được trang bị cung tên, chỉ cần là binh, là có thể ra trận bắn tên, nhưng vị trí bắn tên là cố định, số lượng người có thể đứng trên thành có hạn, muốn hình thành mưa tên đủ dày, áp bách địch nhân, nhất định phải điều động binh lính trên dưới.
Số lượng binh sĩ xuất hiện lỗ hổng lớn, sẽ rất khó đối phó.
Bị Trúc Hương gắp đi như vậy, cục diện chiến trường thay đổi, trong tay Tần Thục Quân đột nhiên xuất hiện khoảng trống gần một ngàn người.
“Vì sao phải lấy đi nhiều như vậy!” Tần Thục Quân gấp gáp.
“Tác dụng của thẻ gió thổi lửa, công chúa nói, thẻ bài này nếu không dùng thẻ bài tương ứng đánh bại, sẽ lấy đi một phần binh lực của địch.”
Trong thực tế, phát sinh mâu thuẫn khẳng định không phải chỉ là một hai thủ lĩnh, hay một nhóm chỉ có hơn chục người.
Một khi trong đoàn quân xuất hiện ý niệm có khả năng thất bại, sẽ nhanh chóng khuếch trương, không xử lý thích hợp, chính là thất bại một ngàn dặm.
Cũng may đây là chơi trò, đều có cách, nếu như Tần Thục Quân có thể ra thẻ bài chính xác, thì có thể chuyển bại thành thắng.
Đây là giới hạn của trò sa bàn, có quy trình, thực tế trên chiến trường, không bao giờ có quy trình nào cả, và không ai biết trong thực tế sẽ đột nhiên xuất hiện tình huống gì.
Đáng tiếc, Tần Thục Quân là một tân thủ, không có năng lực đối phó với Thẩm Ngọc Diệu thế tới hung hăng, giơ hết tấm thẻ này đến tấm thẻ kia.
Nàng rất nhanh liền luống cuống tay chân thất bại, năm vạn đại quân của Thẩm Ngọc Diệu xông tới cửa thành, dựng thang mây lên, tiến vào trong thành.
Mãi cho đến khi hoàn toàn thất bại, Tần Thục Quân vẫn chưa hiểu rõ tác dụng của thẻ bài.
Ngược lại, tỷ muội Thạch gia, ở một bên có vẻ đã nghiên cứu được hết các thẻ bài.
“Chờ ta trở về xem lại tác dụng thần kỳ của những tấm thẻ bài này, lại xem thêm mấy quyển binh thư, đến lúc đó ta và muội tái chiến!” Tần Thục Quân cảm thấy mình thua là do đọc binh thư quá ít, hiểu biết về chiến trường có hạn.
Thẩm Ngọc Diệu tỏ vẻ tùy thời hoan nghênh Tần Thục Quân lại đến khiêu chiến, ngày thường một mình nàng ở một mình cũng rất nhàm chán.
Kế tiếp chính là cuộc nội chiến giữa tỷ muội Thạch gia, trước khi các nàng động thủ, Thẩm Ngọc Diệu dự đoán là Thạch Thải Vi sẽ thắng.
Không còn cách nào khác, với những gì Thạch Thải Văn thể hiện thì rõ ràng tài năng của nàng ấy còn kém xa cái tính tình nóng nảy của mình.
Vì kẻ làm tướng kiêng kị nhất là tính tình nóng nảy, Thạch Thải Văn không bình tình, thì không thắng nổi.
Nhưng khiến Thẩm Ngọc Diệu không thể ngờ tới chính là, cuộc chiến vừa mới bắt đầu không bao lâu, Thạch Thải Văn bên thủ, đã nhanh chóng khống chế thế cục, thậm chí còn liên tục dùng hai thẻ bài, khiến Thạch Thải Vi luống cuống tay chân.
Góc độ xuất chiêu của Thạch Thải Văn rất xảo quyệt, dùng hai thẻ bài, đều là đối phó với lương thảo của Thạch Thải Văn.
Mới qua một trận đấu, đã hoàn toàn hiểu rõ cách chơi?
Thẩm Ngọc Diệu không thể tin được, nhìn Thạch Thải Văn một cái lại liếc mắt một cái.
Ngược lại Tần Thục Quân bên cạnh biểu hiện rất bình tĩnh, tựa hồ đã sớm dự liệu được Thạch Thải Vi sẽ thua muội muội nàng ấy.