Trên con đường mòn, bóng râm chống lại sự tấn công của hơi nóng mùa thu, Thanh Trần rảo bước nhẹ nhàng đi về phía trước, dần dần, nàng ấy nghe thấy một số âm thanh kỳ lạ.
“Hức hức hức…”
Như có ai đó nhỏ giọng nức nở.
Thanh Trần nhún nhún vai, nghe thấy tiếng khóc sau lưng mà dựng tóc gáy, thấp giọng niệm Thanh Tĩnh Kinh, lúc này trong lòng mới có chút can đảm, chuẩn bị đi xem một chút.
Thiên m Quan nằm trên núi, đường núi khó đi, ngoại trừ lối đi được đào thủ công ra, những con đường còn lại đều dễ nhầm hướng.
Thanh Trần đoán có thể là có vị khách nào đó đi nhầm đường, nàng ấy muốn tìm người, đưa về phòng cho khách là được.
Dù sao loại chuyện này, tuyệt đối không liên quan gì đến thần quỷ! Không!
Xuyên qua những bụi cỏ rậm rạp, đi qua những cái cây cao lớn, Thanh Trần nhìn thấy một tảng đá lớn, tiếng thút thít càng ngày càng gần.
Chắc là có người ở xung quanh rồi! Ngay khi Thanh Trần vừa định nâng cao giọng hô, liền nghe thấy một tiếng hét trước.
“Ai ở đây giả thần giả quỷ!”
Thanh Trần không kịp chuẩn bị, bị giọng nói đột ngột xuất hiện làm giật mình, đến cả nàng ấy cũng như vậy. Nữ tử kia vốn bởi vì bị lạc đường mà không biết phải làm thế nào, giờ lại càng thêm hoảng loạn, trực tiếp bị dọa đến bắt đầu nấc cụt.
Trong hoàn cảnh kịch tính như vậy, lại có người nấc lên, bầu không khí thực sự rất ngượng.
Nam nhân đi theo âm thanh, dường như cũng ý thức được mình đường đột, im lặng trong nháy mắt.
“Tại hạ thất lễ, cô nương lạc đường sao?”
Thanh Trần luôn cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra là đã nghe ở đâu.
Thiếu nữ lạc đường kia còn đang nấc cụt, vì không muốn thất lễ, nàng hình như còn như nín thở trong chốc lát, miễn cưỡng bình tĩnh lại, giả vờ trấn định nói: “Công tử không cần lo cho ta, ta có thể tìm được đường về.”
Nàng có vẻ rất cảnh giác với người tới, cho nên không muốn đi theo người tới, nói dối nói mình có thể tự trở về.
Vừa nghe liền biết là nói dối, nếu thật sự có thể trở về, còn ngồi ở chỗ này lén khóc à.
Thanh Trần âm thầm cảnh giác, nếu nam tử kia thật sự là kẻ xấu, nàng ấy sẵn sàng kêu lên một tiếng, gọi mọi người tới đấy!
Thanh Trần cũng có thể nghe ra lời nói dối của thiếu nữ, công tử kia đương nhiên cũng hiểu, nhưng hắn không vạch trần, mà xoay người rời đi, trước khi đi còn lưu lại một câu: “Xin cô nương chờ một lát.”
Đúng vậy! Đây chính là vị huynh trưởng ruột thịt của Ngọc Dương công chúa, Thân vương lúc trước đã từng đặt chân đến Thiên m Quan!
Bởi vì Thân vương vội tới vội lui, Thanh Trần chưa thấy qua được mấy lần, sở dĩ đến nay vẫn còn có tượng, là bởi vì mỗi lần Ngọc Dương công chúa nói đến vị Tam huynh này, tâm tình rõ ràng đều trở nên không vui cho lắm.
Từ góc độ của Thanh Trần nhìn không thấy bộ dáng thiếu nữ, chỉ có thể nhìn thấy một thân xiêm y màu thu hương, màu sắc kia hòa vào trong núi non, tăng thêm ba phần sảng khoái, tựa như cái không khí khô nóng của mùa thu đều bị gió núi thổi tan.
Vị tiểu thư kia lại rất nghe lời, đối phương không cho nàng đi, nàng liền thật sự không đi, ở tại chỗ thành thật chờ.
Thanh Trần có chút chần chờ có nên dẫn người rời đi hay không, huynh trưởng của Ngọc Dương công chúa cũng không đến mức là người xấu chứ?
Ngay khi nàng ấy đang do dự, Thẩm Thanh Cẩn vừa mới rời đi đã trở lại, còn có một Khôn đạo đi theo phía sau hắn.
Nhìn thấy thiếu nữ e dè như nai con trong rừng, Thẩm Thanh Cẩn dừng ở một chỗ khá xa, gật gật đầu với nàng, xoay người rời đi.
Khôn Đạo tiến lên, nói với thiếu nữ: “Tiểu thư lạc đường sao?”
Hiển nhiên, đây là người Thẩm Thanh Cẩn cố ý tìm tới dẫn đường cho thiếu nữ.
Ý thức được vị công tử chưa từng gặp mặt có ý tốt, thiếu nữ có chút xấu hổ cười cười, gật gật đầu.
“Đạo trưởng, ngài có biết vị công tử kia tên họ là gì, ở phủ nhà ai không?” Thiếu nữ nghĩ, lần sau gặp lại, nhất định phải cảm tạ đối phương.
Khôn Đạo cười mà không nói, hiển nhiên là biết, nhưng không tiện nói.
Thiếu nữ hiểu được, thân phận của vị công tử kia tất nhiên không tầm thường, không phải người nàng có thể hỏi thăm.
Nàng không nhiều lời nữa, đi theo Khôn Đạo rời đi.
Trong lúc đi, khăn tay bên hông rơi xuống, nàng không hề hay biết.
Trên góc khăn rơi trên bãi cỏ thêu một chữ thanh tú “Oánh”.
Thanh Trần thấy mọi người đều đi rồi, cũng không còn náo nhiệt để xem, trong bụng đang đói cồn cào, xoay người đến phòng ăn.
Khăn tay rơi xuống, cuối cùng bị giày thêu gấm mây giẫm lên, sau đó bị chủ nhân đôi giày nhặt lên, phủi sạch bụi bặm, bỏ vào trong ngực.
Nếu Thẩm Ngọc Diệu ở hiện trường, nàng nhất định sẽ vây xem toàn bộ quá trình, sau đó sẽ phun tào suốt cả quá trình.
Đây là cốt truyện cuộc gặp gỡ ngôn tình cổ lỗ sĩ gì vậy trời?
Đáng tiếc nàng không có ở đây, hết thảy sau này chỉ có thể biết được từ miệng Thanh Trần.
Giờ phút này Thẩm Ngọc Diệu đã ngồi xuống trong yến tiệc, Đế Hậu vừa mới lên tới núi, đi sửa sang lại quần áo.
Những người còn lại cũng lục tục đi tới, Thẩm Ngọc Diệu là người đầu tiên ngồi xuống, toàn bộ ỷ vào đặc ân vì sống ở Thiên m Quan.
Bởi vì Thái hậu an bài cho nàng vị trí rất dễ thấy, cho nên sau khi ngồi xuống, nàng buộc phải tiếp nhận những ánh mắt dò xét từ mọi phía, dù là công khai hay lén lút.
Thẩm Ngọc Diệu ngược lại tự nhiên hào phóng, tùy ý người khác đánh giá, ngẫu nhiên chạm mắt với người khác, còn cười cười với đối phương.
Đại đa số triều thần vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vị Ngọc Dương công chúa trong truyền thuyết được bệ hạ cực kỳ yêu thích này.
Hôm nay vừa thấy, quả thật trăm nghe không bằng một thấy, lời đồn đãi nói Ngọc Dương công chúa kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng nàng rõ ràng là ngây thơ hồn nhiên, tính tình ôn hòa mà!
Rất có khí phách thong dong của công chúa Đại Trang bọn họ!
Ấn tượng đầu tiên của các triều thần đối với Thẩm Ngọc Diệu rất tốt, Thẩm Ngọc Diệu lại chẳng có ấn tượng gì với những triều thần kia.
Hết cách rồi, vị trí của nàng cách bọn họ rất xa, trừ khi nàng không ngừng nhìn trái ngó phải, nếu không bình thường chẳng nhìn thấy rõ người nào cả.
Vị trí của nàng gần như là đứng đầu hàng ngũ công chúa, bên cạnh đại công chúa.
Đại công chúa và phò mã còn chưa tới, nhị công chúa hôm nay thân thể không khỏe, ở trong cung tĩnh dưỡng, Tam công chúa và Tứ công chúa ngồi cùng một chỗ náo nhiệt nói chuyện, Ngũ công chúa cúi đầu, ngồi ở góc không nói một lời.
Lục công chúa ấy à...
Thẩm Ngọc Diệu quay đầu, nhìn về phía vị công chúa phía sau đưa tay chọc nàng ấy: “Lục tỷ có chuyện gì muốn nói với ta không?”
“Từ sau lễ Trung thu, ta gần như chưa từng gặp tỷ, tỷ không đến thư phòng đọc sách, cũng không đi đâu du ngoạn, ngày nào cũng đi tới đi lui trong ở Thiên m Quan vắng vẻ này làm cái gì?”
“Lúc trước tới phụ cận du ngoạn, sau đó liền ở cùng Hoàng tổ mẫu nói chuyện. Đúng rồi Lục tỷ, gần đây ta có tập võ, tập võ thật sự rất thú vị, Lục tỷ có muốn tập cùng muội muội không!?”
Nghe xong lời này, biểu tình của Lục công chúa cứng đờ.
Nàng ấy lắc đầu, học Ngũ công chúa, không có ý định chủ động nói chuyện.
Thẩm Ngọc Diệu thấy vậy, cũng không mở miệng nữa, quay đầu đi, các nàng cũng không thân thiết, nói thêm vài câu nữa, ngón chân Thẩm Ngọc Diệu đào thủng sàn nhà mất!
Trò chuyện với anh chị em không quen thuộc, giống như tết đến, được ba mẹ đưa đi chúc tết người thân chưa gặp được mấy lần vậy!
Nhân duyên của nguyên chủ ở trong đám huynh đệ tỷ muội không tốt cho lắm, về phía các huynh đệ thì cũng tạm được, dù sao Thái tử và nguyên chủ cũng rất thân mà.
Nhưng về phía tỷ muội, lại là mối quan hệ đơn phương ác liệt.
Không phải nguyên chủ chán ghét các công chúa khác, mà là các công chúa khác chán ghét nguyên chủ.
Nguyên nhân cơ bản nhất dẫn đến việc mối quan hệ tỷ muội không được tốt là sự phân biệt đối xử của Hoàng đế.
Trong hoàng tộc Trầm thị, tên hoàng tử đặt tựa Tòng Thủy Tòng Ngọc, tên công chúa thì Tòng Vương, ví dụ như Lục công chúa, nàng ấy tên là Thẩm Mân Nguyệt, nhưng nguyên chủ thì khác, nguyên chủ tên là Ngọc Diệu, Tòng Ngọc Tòng Quang.
Thật ra tên cũng chẳng phải vấn đề quan trọng gì, đại đa số tên các công chúa, người ngoài không biết, thế nhân chỉ gọi phong hào của các nàng.
Nhưng phong hào của công chúa cơ bản là khi xuất giá hoặc cập kê, mới được Hoàng đế ban cho, chỉ có Hoàng đế cực kỳ thiên vị công chúa nào đó, mới có thể có phong hào trước khi cập kê.
Nguyên chủ chính là công chúa được thiên vị kia.
Hơn nữa nguyên chủ không chỉ có tên khác với các công chúa khác, mà phong hào cũng khác biệt.
Như đại công chúa phong hào Khuất Dương, là tên thành Khuất Dương, tên các công chúa còn lại đều là tên địa danh, chỉ có phong hào của Thẩm Ngọc Diệu là Ngọc Dương, không phải địa danh, ngụ ý là nắng gắt.
Những người không hợp đàn thì luôn bị xa lánh, Thẩm Ngọc Diệu có thể hiểu được nguyên nhân các công chúa khác bài xích nàng.
Nàng không có ý nghĩ xây dựng mối quan hệ tốt đẹp, tình cảm hoàng thất, có tiền có vật chất, nhưng vẫn là một mảnh hỗn độn chia năm sẻ bảy, gió thổi qua một cái liền đổ nát.
Thẩm Ngọc Diệu đang suy nghĩ vẩn vơ bao giờ yến tiệc sẽ bắt đầu, không ngờ ngước mắt lên, liền thấy ca ca ruột đi tới.
Trên tay Thẩm Thanh Cẩn cầm một bầu rượu, động tác tiêu sái quỳ gối ngồi bên cạnh Thẩm Ngọc Diệu, không tùy tiện chạy loạn trước khi khai yến.
“Tâm trạng Tam huynh không tệ ha, còn có nhàn tâm đến tìm Ngọc Dương nói chuyện.”
Thẩm Ngọc Diệu đưa tay, đưa cho Thẩm Thanh Cẩn một ly rượu.
“Ngọc Dương vẫn tri kỷ trước sau như một.” Thẩm Thanh Cẩn cười khen Thẩm Ngọc Diệu một câu, đưa tay muốn nhận lấy ly rượu.
Lúc đầu ngón tay sắp chạm vào, bị Thẩm Ngọc Diệu rút lại.
“Phụ hoàng và mẫu hậu còn chưa ngồi đâu, Hoàng tổ mẫu cũng chưa tới, chư vị đại thần đều đang nhìn kìa. Nếu Tam huynh uống rượu làm bậy, vậy tấu sớ buộc tội huynh có hành vi không đúng mực, có thể chất đầy thư án của Phụ hoàng đấy, cho nên vì thanh danh của bản thân, Tam huynh vẫn nên uống một ngụm nước trắng đi.”
Thẩm Ngọc Diệu rót một ly nước trắng trong bầu rượu của mình cho Thẩm Thanh Cẩn.
Thẩm Thanh Cẩn nhìn chằm chằm nước trắng trong ly rượu, ngón trỏ và ngón giữa tay phải không khống chế được chà xát một chút.
Đó là động tác nhỏ khi không vui của hắn.
“Sao vậy? Tam huynh không thích uống nước trắng sao?”
Thẩm Ngọc Diệu cười hỏi, ngẩng đầu liếc mắt với Thẩm Thanh Cẩn.
Đôi mắt tương tự nhau, nhưng cảm xúc lại bất đồng, một bên là ý cười trong suốt, tựa như một đứa trẻ vô ưu vô lự.
Bên kia thì u ám trầm, cất giấu không biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái.
“Nếu vi huynh không thích uống, Ngọc Dương có thể để vi huynh được như nguyện ư?”
“Ha ha ha, Tam huynh thật sự rất biết nói đùa, ở chỗ ta, là không được uống rượu.’’
Thẩm Ngọc Diệu khẽ cười, dùng sức nhét nước trắng vào trong tay Thẩm Thanh Cẩn, Thẩm Thanh Cẩn dùng sức muốn đẩy ra, lại tựa như đẩy lên một bức tường, tay Thẩm Ngọc Diệu không hề nhúc nhích.
Trong lòng Thẩm Thanh Cẩn thầm kinh hãi, trước kia khí lực của Thẩm Ngọc Diệu quả thật lớn hơn nữ tử bình thường một chút, nhưng cũng không lớn đến mức này chứ?
“Nước trắng” này, hắn không uống cũng phải uống a.
Hai người ngoài miệng nói nước trắng và rượu, trong lòng lại nghĩ đến thứ khác.
Ví dụ như số tiền cứu trợ thiên tai ở Tả Châu, ví dụ như danh sách cùng khẩu cung, ví dụ như đế vị tương lai.
Thẩm Thanh Cẩn đương nhiên không có ý nghĩ đàm luận chuyện vị trí chí tôn với Thẩm Ngọc Diệu, hắn cũng không nghĩ tới muội muội ruột sẽ cùng hắn tranh giành ngôi đế vị.
Nhưng với Thẩm Ngọc Diệu, hết thảy đều khác biệt.
Nàng sẽ không dễ dàng bị người khác thao túng, cũng sẽ không đem thứ mình muốn, chắp tay nhường cho người khác.
“Ngọc Dương, hôm nay là yến hội, cho dù Tam huynh uống nhiều cũng không sao. Hơn nữa, những Ngự Sử đại phu kia không hề nhìn chằm chằm Tam huynh, bọn họ a, tất cả đều chỉ muốn nhìn đại huynh thôi.”
Người ta hay nói bản chất là thứ đáng sợ nhất.
Thẩm Mân Nguyệt chen vào một câu như vậy, trực tiếp làm cho nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Cẩn nhạt đi.
Trước mặt hắn nói không ai để ý hắn, tất cả mọi người đều đang nhìn Thái tử, cái này cũng đồng dạng với việc trực tiếp nói hắn không có cảm giác tồn tại, mọi mặt đều thua kém Thái tử.
Thẩm Ngọc Diệu suýt chút nữa cười không ra tiếng, ngươi nói người này không cần gì phải giả bộ, xấu hổ quá đi.
“Lục tỷ nói có đạo lý, Tam huynh ở chỗ này muốn làm gì thì làm, ta thấy Lục tỷ bên kia có mứt rất ngon, ta tới chỗ Lục tỷ ngồi đây.’’
Chơi một mình đi, ta đi tìm một cô nàng đáng yêu đây!
Lúc trước Thẩm Ngọc Diệu cảm thấy tiếp xúc với các công chúa khác không có ý nghĩa gì, hiện tại vẫn cảm thấy như vậy, nhưng Thẩm Mân Nguyệt có chút không giống với các công chúa khác.
Nàng thích một cô nương vô tình đâm cho người ta một nhát dao như thế.
Thẩm Mân Nguyệt đột nhiên bị Thất muội đáng ghét cướp đi một nửa chỗ ngồi, sau khi phản ứng lại, sắc mặt giống như Thẩm Thanh Cẩn một mình đơn côi ngồi trong một đám các công chúa.
Vừa xấu hổ vừa tức giận.
Chờ Thẩm Ngọc Diệu ngồi xuống, Thẩm Mân Nguyệt kéo ống tay áo nàng, tiến đến bên tai nàng nói một đoạn dài.
“Đồ ăn trên bàn đều như nhau, hơn nữa thích ăn gì thì trực tiếp lấy đi, chen tới chỗ ta làm cái gì! Còn để Tam huynh một mình ngồi ở phía trước, thật mất mặt a! Nếu ta chạy tới đối diện ngồi, có hẳn một khe hở ta có thể chui lọt.”
Thẩm Ngọc Diệu nhíu mày, Lục tỷ không cho rằng nàng ấy hạ thấp giọng, Thẩm Thanh Cẩn sẽ không nghe được đấy chứ?
Thẩm Thanh Cẩn đương nhiên là nghe hết toàn bộ.
Lúc này cảm giác như ngồi trên đống kim châm, lập tức sách bầu rượu đứng lên, đến chỗ khác lắc lư.
Thẩm Ngọc Diệu thấy hắn đứng dậy, hơi có chút nhàm chán bĩu môi, còn tưởng rằng Thẩm Thanh Cẩn có thể mặt dày một chút, kết quả lại như vậy?