Làm Nũng Cũng Vô Dụng

Chương 32: Con gái làm nũng là đáng yêu nhất quả đất



Edit: Nhang – Beta: Hann

Da đầu Từ Tinh Miên tê dại, hai đầu gối mềm nhũn ra. Cô đặt hai tay lên đùi người đàn ông, miễn cưỡng chống đỡ thân thể đang xiêu vẹo. 

Giáo sư đầu hói nói chuyện với giọng Luân Đôn lưu loát, thầy ấy đang nói về những đoạn kinh điển của Titanic nhưng cô làm gì có tâm trạng nghe thầy ấy bình giảng chứ, chỉ muốn tan lớp nhanh nhanh thôi. 

May là chàng trai ngồi cạnh đang ngủ nên sẽ không phát hiện chuyện bọn họ làm. 

Từ Tinh Miên ngồi thẳng lên, điều chỉnh hô hấp đang rối loạn của mình. 

Người bày trò đang chống cằm nghiêng người, ý cười dào dạt nhìn cô, không hề có chút xấu hổ nào: “Lần sau đổi tư thế khác nhỉ.”

Cô cắn môi, mãi mới rặn ra được từ: “Mơ dùm.” 

Tối hôm qua, Hoắc Thừa Kiêu xử lý văn kiện đến tận khuya. Sáng sớm còn bị Cố Trạch giục tới thành phố B, da anh trắng nên quầng thâm dưới mắt rất dễ thấy. Cả nửa tiết sau anh đều nằm trước mặt thầy “Tiểu Hói” để ngủ, cuối cùng bị chỉ mặt điểm tên đứng dậy trả lời câu hỏi. 

Thầy “Tiểu Hói” hỏi bằng mic: “Bạn nam mặc đồ đen ngồi ở hàng cuối cùng, em dịch xem đoạn này nói thế nào.” 

Thầy Tiểu Hói không phải người thích hỏi nhưng hôm nay các bạn học ai đến lớp trông cũng rất có tinh thần. Duy chỉ có nam sinh ngồi gần lối đi cứ ngủ 15 phút rồi lại tỉnh, nhìn toàn lớp học cũng chỉ có Hoắc Thừa Kiêu gục đầu xuống bàn. 

Quá dễ thấy. 

Từ Tinh Miên đụng vai của anh, nhỏ giọng nói: “Thầy giáo gọi anh kìa.” 

Hoắc Thừa Kiêu mệt muốn chết, anh cúi đầu ừ một tiếng, giọng mũi rất nặng. Anh cũng chưa có ý định đứng lên trả lời, vẫn giữ tư thế như cũ để tỉnh táo lại, hai giây sau mới nhấc mắt lên: “Thầy ấy hỏi gì đấy em?” 

Thầy Tiểu Hói chắp tay đi đến hàng cuối cùng, Từ Tinh Miên vội vàng nói: “Dịch đoạn trên PPT thành tiếng Anh.” 

Lúc trước Hoắc Thừa Kiêu đi du học, cũng không thể nói tiếng Trung được nên chắc trình tiếng Anh cũng sẽ không đến nỗi nào. 

Thầy Tiểu Hói cũng chỉ muốn gọi cho anh tỉnh dậy thôi, thầy ấy đi tới trước mặt, cười tủm tỉm hỏi: “Không biết đúng không? Không lo chăm chỉ nghe giảng à.” 

Hoắc Thừa Kiêu đứng lên, vẻ mặt có chút lười nhác, nhưng sống lưng vẫn rất lễ phép, anh đứng thẳng tắp. 

Đám người ngồi ở mấy hàng trước cũng đã quay lại để xem náo nhiệt. 

“Em biết.” Anh lạnh nhạt nói, sau khi dịch hết những câu phía trước, anh chừa lại câu cuối cùng: “Thưa thầy, câu này nên dịch như nào ạ?”  

Làm người mà, phải biết tiến biết lùi. Thầy Tiểu Hói muốn ra oai phủ đầu anh, nếu anh dịch được hết thì uy nghiêm và thể diện của giáo sư đặt ở đâu. 

Từ Tinh Miên nhịn cười, làm bộ lấy giấy ra ghi ghi chép chép, vừa viết được hai chữ thì mặt bàn bị ai đó gõ lên. 

Giáo sư trêu chọc nói: “Bạn trai không dịch được thì bạn gái dịch giúp cậu ấy đi.” 

Vừa nói xong, lớp học vốn nhạt như nước ốc lại oa oa cười phá lên. Thật ra thì những lời đó cũng không buồn cười gì mấy, nhưng nội dung trong lớp quá là chán đi, vậy nên có chút ồn ào gì đó cũng trở thành chỗ cho mọi người phát tiết. 

Mấy nữ sinh bên trên cũng chụm đầu thảo luận: “Chưa gặp qua nam sinh đó lần nào, người của khoa nào thế?” 

“Tôi nghĩ không phải người của trường mình đâu. Sinh viên của trường có gương mặt như thế mà thoát nổi ống kính của khoa truyền thông mới kia sao? Nếu có thì vừa vào trường đã nổi như cồn rồi.” 

Một trong những người đó là sinh viên Thương mại quốc gia của đại học B: “Chắc là người của đại học A, bạn gái của anh ấy cũng là sinh viên trao đổi ở lớp chúng ta đấy.” 

Từ Tinh Miên đang dịch nhưng những lời này cũng có thể át luôn giọng cô rồi. 

Nhưng câu đó cũng không đơn giản gì, xử lý rất khó khăn. Nếu không phải biết tránh nặng tìm nhẹ thì chắc họ đã bỏ sót vài chỗ rồi. 

Cuối cùng thầy Tiểu Hói cũng tha cho bọn họ, cũng nhân tiện cảm khái một câu: “Mọi người tìm bạn là phải tìm người xứng tầm với mình. Sau này có cãi nhau, nếu không hiểu đối phương đang mắng gì thì không phải quá khó khăn rồi sao.” 

Trong nháy mắt, Từ Tinh Miên get được điểm chính, sau này lỡ có cãi nhau, cô nhất định không cãi lại người đàn ông đã ở nước ngoài năm sáu năm này rồi. 



Buổi tối, sau khi Hoắc Thừa Kiêu dẫn Từ Tinh Miên đi ăn xong, anh lại đến tiệm trà sữa dưới lầu mua hai ly trà sữa. Hai người cùng nhau đi bộ về khách sạn. 

Từ Tinh Miên đeo ba lô màu hồng nhạt, nhưng bây giờ nó lại nằm ở trước ngực người đàn ông, một tay cầm trà sữa, tay còn lại nắm tay của cô gái: “Em muốn mua gì nữa?” 

Từ Tinh Miên cúi đầu nhìn điện thoại, đột nhiên dừng bước: “Thôi tiêu rồi!” 

Cô trợn tròn mắt, nhìn đi nhìn lại tin nhắn gửi tới, xác định nhân vật được nhắc đến bên trong là cô, còn người gửi là mẹ mình, cái trán trắng nõn của cô đột nhiên bị phủ một tầng mây đen. 

“Năm nay ba mẹ em muốn đưa bà nội quay về ăn tết.” Cô ấp úng nói, ngước mắt nhìn anh: “Nhân tiện… gặp “đối tượng” của em.” 

Hoắc Thừa Kiêu nhướng mày, bộ dáng bình tĩnh như thể đã trải qua vô vàn sóng to gió lớn rồi vậy: “Không sao mà, gặp thì gặp, cũng không phải chưa từng gặp nhau.” 

Từ Tinh Miên mím môi: “Cũng đúng, em cũng không giấu anh mãi được.” 

Hoắc Thừa Kiêu bị chọc cười, không ngờ cô gái nhỏ còn định giấu anh. Cho nên anh giả vờ thấp xuống, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn cô: “Anh không thể gặp người khác sao?” 

Từ Tinh Miên nghĩ anh cảm thấy giận nên làm nũng quay sang ôm anh: “Không phải đâu, sợ anh bị người khác cướp đi đấy.” 

Mái tóc xù xù cọ cọ vào lồng ngực anh, con gái lúc làm nũng quả thật là sinh vật đáng yêu nhất quả đất này mà.

Gần cuối năm, khách sạn Gia Hối tổ chức rất nhiều cuộc họp thường niên của công ty. Hàng loạt xe hơi xa xỉ đậu trước cửa khách sạn, thỉnh thoảng còn có máy ảnh của giới phóng viên đưa ra chụp ảnh.

Chiếc Bently Continental dừng lại, nhân viên bước lên mở cửa, một người đàn ông mặc tây trang chỉnh tề khom người xuống xe, bên cạnh còn có một vị tiểu hoa đán đi cùng, người đẹp xe sang gì cũng đều có đủ. 

Từ Tinh Miên sửng sốt: “Người đàn ông hôm đó…” 

“Anh ta tên Trình Tẫn Sinh, là người phụ trách khu vực Châu Á – Thái Bình Dương của Houston.” Hoắc Thừa Kiêu ôn tồn giải thích: “Bọn anh đã gặp ở Thân Thành một lần.” 

Từ Tinh Miên nhìn theo bóng lưng di chuyển của người đàn ông: “Anh ấy bị thương à? Em cảm thấy hình như chân trái của anh ấy có hơi khập khiễng.” 

Nếu người đàn ông này không phải đối thủ cạnh tranh với Gia Hối thì có khi anh đã chủ động kết bạn rồi. Nhưng kể từ khi người này xuất hiện đến giờ, anh ấy luôn đối nghịch với Gia Hối, không rõ là nhằm vào công ty hay đang nhắm cụ thể vào người nào đó nữa. 

Sau khi quay lại phòng, Từ Tinh Miên cầm quần áo vào phòng tắm rửa, hơi nước mờ mịt, trong đầu cô lại hiện ra mặt của người đàn ông lúc nãy. Anh ấy không có chỗ nào giống anh trai của cô nhưng lại có một cảm giác quen thuộc đến khó hiểu, đến tột cùng cũng không biết cảm giác ấy đến từ đâu. 

Hoắc Thừa Kiêu đặt tư liệu điều tra lên bàn: “Em cứ từ từ xem, anh đi tắm trước.” 

Từ Tinh Miên quấn khăn thành mũ để lộ cái trán trơn nhẵn, chóp mũi còn đọng vài giọt nước. Anh đưa tay ra cọ cọ, bước được hai bước lại xoay người, ôm cô gái ngồi lên bàn. 

Từ Tinh Miên không kịp đề phòng, hai tay chống mép bàn, híp mắt cười như nửa vầng trăng: “Sao thế anh?” 

Cô không ghét thân mật với anh, thậm chí còn thích cảm giác sến sến lúc hai người ở chung với nhau nữa. 

Đầu lưỡi Hoắc Thừa Kiêu chống má, cảm giác được cô gái nhỏ có gì đó không đúng lắm: “Bởi vì anh ta cứu em, cho nên em rất chú ý đến anh ta nhỉ?” 

Từ Tinh Miên lắc đầu, cảm giác không rõ ràng như thúc đẩy cô đi tìm vị Trình kia nói chuyện một chút: “Em cũng không biết nữa, chờ đến khi xác định được rồi, em sẽ nói anh nghe được không?” 

Hoắc Thừa Kiêu suy nghĩ nửa giây, anh híp mắt lại, giọng nói nghe cũng có chút chua chua: “Anh nghe Cố Trạch bảo mấy cô gái trẻ bây giờ đều thích con lai nhỉ, em cũng thấy anh ta đẹp trai à?” 

Từ Tinh Miên thành thật nói: “Anh Trình đó… đẹp trai thật.” 

Sau khi nói xong, cô chủ động tiến lại gần hôn lên cằm anh: “Ngoan, anh đi tắm đi, em muốn xem tư liệu.” 

Tư liệu của gia tộc Houston được bảo mật vô cùng chặt chẽ, tất cả những bức ảnh lúc Trình Tẫn Sinh vừa khỏi bệnh đều là do vào công ty tham dự các hội nghị mới chụp lại được. 

Từ Tinh Miên mơ hồ có cảm giác tội lỗi khi đi điều tra tư liệu cá nhân của người khác, xem văn kiện xong cũng không tìm ra chút dấu vết gì. 

Bỗng có ai đó gõ cửa phòng, cô đi tới mở cửa, phục vụ đang cầm một mẩu bánh ngọt nhỏ trong tay: “Chào cô, đây là bữa ăn cô đã đặt ạ.” 

Từ Tinh Miên thắc mắc: “Bọn tôi không có đặt hàng, hay chị giao nhầm rồi?” 

Phục vụ lại xác nhận số phòng lần nữa, mỉm cười trả lời: “Không ạ, có một vị tiên sinh đã đặt cho cô.” 

Từ Tinh Miên nhận lấy, nói cảm ơn, có thể là Hoắc Thừa Kiêu đặt không chừng. Cô đang định đóng cửa đi vào thì bắt gặp một đôi mắt đen nhánh đứng cách đó không xa. 

Người đàn ông đứng hút thuốc ở cửa sổ cuối hành lang, tay trái lười biếng cho vào túi, nửa người dựa vào hành lang, gậy đặt ở một bên, cũng không nhìn rõ được vẻ mặt lúc này. 

Nhưng anh ấy thấy cô. 

Từ Tinh Miên dám chắc. 

Cô đứng ở cửa phòng, bỗng nhiên phát hiện… đó là đôi mắt màu đen!

Tim Từ Tinh Miên đập rộn cả lên, cô trở về phòng đặt khay bánh xuống rồi đi ra cửa. Bên cạnh người đàn ông là người bạn gái lúc tối của anh ấy, nữ nghệ sĩ nở nụ cười trông rất quyến rũ, ngón tay đoạt lấy điếu thuốc của anh, sau đó ngậm vào miệng. 

Trình Tẫn Sinh nhíu mày, lặng lẽ tránh đi màn vô tình khiêu khích của người phụ nữ. 

Từ Tinh Miên mím môi, không khỏi nhấc váy đi về phía anh ấy. Đột nhiên, người đàn ông nãy giờ vẫn luôn tránh né đụng chạm của người phụ nữ lại quay sang, ngón tay bấu chặt chiếc cằm của người phụ nữ, áp đôi môi mỏng của mình lên. 

Một vở kịch thường thấy trong giới kinh doanh, gặp dịp thì chơi. 

Từ Tư Nhiên khinh thường những việc này, bên cạnh anh ấy ngoại trừ Hoắc Đinh, căn bản sẽ không có vị trí của người phụ nữ nào khác. 

Người này sao có thể là anh trai của cô được. 

Trái tim đang đập dữ dội của Từ Tinh Miên dần bình tĩnh lại, là cô quá nóng vội, là cô quá nhớ anh trai rồi. Một người đã qua đời rồi thì sao có thể quay lại với cô được chứ. 

Cô gái đứng giữa đường, đầu cúi xuống, một bóng người mờ nhạt bị ánh đèn trên đầu chiếu vào. 

Giây sau, cô quay lưng bỏ đi rồi đóng cửa phòng lại. 

Nữ nghệ sĩ bên cạnh dùng hết sức bình sinh quyến rũ anh ấy, mùi nước hoa nồng nặc quanh quẩn khắp người. 

Nữ nghệ sĩ mắt chớp như tơ: “Anh Trình, người ta muốn tham gia phim mới của đạo diễn Dương.” 

Một giây sau đó, người đàn ông tránh sang một bên rồi lấy bao thuốc ra lần nữa. Anh ấy cúi đầu trầm giọng, vừa lạnh vừa nghiêm: “Tôi sẽ cho người liên lạc với anh ta. Còn nữa, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi.” 

Nữ nghệ sĩ cứ tưởng mình ôm được cái đùi vàng rồi, ai dè Trình Tẫn Sinh cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, chỉ cần một bạn gái đi cùng thôi. 

Cô ta tức đến mức giậm chân, trừng mắt nhìn đùi vàng bay đi. 



Từ Tinh Miên ngồi đờ trên ghế sofa, cô nhìn chằm chằm vào khay bánh gato. Mặc dù lúc tối cũng không ăn gì nhiều nhưng bây giờ cô chẳng có hứng ăn chút nào cả.

Hoắc Thừa Kiêu đi ra khỏi phòng tắm, thấy cô đang ngơ ngác nên anh bèn ngồi xuống bên cạnh: “Em này, đang nghĩ gì đấy?” 

Từ Tinh Miên khôi phục tinh thần lại, cô mắt đảo một vòng: “Anh gọi bánh gato sao?” 

Hoắc Thừa Kiêu lười biếng dựa vào sofa, đôi mắt sáng lên một chút. Lúc nhìn thấy thấy khay trên bàn, anh nói: “Anh gọi bánh waffle với cháo, bọn họ mang nhầm à?” 

Từ Tinh Miên đã liên tục xác nhận với người phục vụ, đối phương cũng khẳng định là bọn họ gọi nên không có tình huống sai sót thế này được. 

Đột nhiên có một gương mặt hiện ra trước mắt, cô hé môi, tròn mắt nghi ngờ.