Sau bữa trưa, tin tức Giang Hoài Khiêm muốn tổ chức một bữa tiệc giao lưu đã lan truyền khắp công ty.
Buồn có, vui có.
“Tiệc này được tổ chức, nhưng người tham gia không phải là phơi bày sự thật cho mọi người biết bản thân đã độc thân nhiều năm hay sao?”
“Cứ làm như cả công ty không ai biết cậu độc thân ấy.”
“Này, đừng có đả kích người khác như vậy!”
……
Các đồng nghiệp cãi nhau ồn ào, Nguyễn Khinh Họa lại không có hứng thú với những chuyện này, tất cả tâm tư của cô đều dồn vào bữa ăn trưa nay với Giang Hoài Khiêm, nhớ lại ánh mắt anh nhìn cô.
Giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Anh ấy liệu có để ý chuyện kia không? Hay là có nhớ ra vào tối thứ bảy tuần trước ở quán bar mình đã dùng anh ấy làm lá chắn để tránh khỏi Đàm Diễm?
Đang nghĩ ngợi, đồng nghiệp Từ Tử Vi ở bên cạnh đột nhiên lay lay cánh tay cô: “Khinh Họa, cậu cảm thấy thế nào?”
“Hả?” Nguyễn Khinh Họa ngây ngốc, ngẩng đầu nhìn về phía mấy người đồng nghiệp, hỏi lại: “Cảm thấy cái gì?”
“Chúng tôi vừa nhắc tới chuyện Giang tổng từ trước tới nay vẫn luôn độc thân, liệu anh ấy có tham gia vào bữa tiệc lần này không.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô im lặng một lát, nói: “Anh ấy độc thân hay không có liên quan gì tới chúng ta sao?”
Mọi người: “……”
Từ Tử Vi tức giận, liếc cô: “Có nhất thiết phải đả kích mọi người như vậy không.”
“……” Nguyễn Khinh Họa cười cười, ôn hòa nói: “Nhưng tôi nói chính là sự thật”.
“Vậy cậu cũng đừng phá nát mộng đẹp của bọn tôi chứ, để chúng tôi có hy vọng một chút đi.”
Từ Tử Vi dở khóc dở cười nói: “Ai nha, mộng đẹp cứ như vậy bị Khinh Họa phá tan rồi.”
Nguyễn Khinh Họa tỏ vẻ vô tội.
“Không nói chuyện này nữa, đúng rồi Khinh Họa, sao trợ lý Lưu Tuấn lại là đối tượng xem mắt của cô?” Một nữ đồng nghiệp ở đối diện tò mò.
Nguyễn Khinh Họa “Ừm” một tiếng, thái độ nhàn nhạt: “Trùng hợp thôi, mẹ tôi có quen biết với mẹ của trợ lý Lưu.”
“Cái đó ……” Từ Tử Vi phát hiện ra trọng điểm, đôi mắt sáng ngời nhìn cô: “Hay là cậu đi hỏi trợ lý Lưu, xem bữa tiệc lần này Giang tổng có tham gia không?”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô nghĩ nghĩ, lắc đầu từ chối: “Chúng tôi mới gặp nhau một lần, hỏi cái này thì hơi mạo muội.”
Từ Tử Vi thở dài: “Có vẻ cũng đúng.”
Nguyễn Khinh Họa an ủi: “Khi nào có thông báo tự khắc sẽ biết thôi.”
Vài nhân viên cùng nhau tụ tập tám chuyện, thấy thời gian cũng không còn sớm, mọi người quay trở lại chỗ làm việc tranh thủ nghỉ ngơi một lát.
Nguyễn Khinh Họa không buồn ngủ, giờ nghỉ trưa cô hay có thói quen đọc sách báo để tĩnh tâm.
Vừa rút ra một cuốn tạp chí liên quan đến giày cao gót, Từ Tử Vi lại lướt qua, trầm giọng hỏi: “Lại có ý tưởng cho bản thảo thiết kế mới sao?”
Nguyễn Khinh Họa nghiêng đầu nhìn, không nói lời nào.
Từ Tử Vi thấy cô như vậy, hận không thể rèn sắt thành thép: “Biết là Đàm Diễm muốn tạo ấn tượng với tổng giám đốc mới nhưng tôi vẫn không thể chịu được dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn đó, cô ta quá hống hách, tự phụ. Nếu tôi bại dưới tay cậu tôi sẽ tâm phục khẩu phục, nhưng nếu là cô ta thì tôi không phục aaaaaaaaa”
Từ Tử Vi liếc cô một cái “Bỏ đi, cậu cứ bận việc của cậu, tôi đi ngủ một lát.”
–
Văn phòng im ắng, Nguyễn Khinh Họa ngồi đọc tạp chí một lúc thì cảm thấy hơi khó chịu.
Chần chừ vài giây, cô đứng dậy rời đi.
Sau khi mua một tách cà phê ở tầng dưới, Nguyễn Khinh Họa trực tiếp đi lên sân thượng của tòa nhà.
Sân thượng tòa nhà là một không gian mở, phía trên có hành lang dài, có khu vực hút thuốc, có cả chỗ để nghỉ ngơi cho nhân viên.
*Ảnh minh họa:
Mỗi khi thấy không thoải mái, cô thường lên đây hóng gió.
Chỉ là hôm nay cô không ngờ rằng mình lại gặp Giang Hoài Khiêm ở đây.
Vì là sân thượng nên tầng này không có thang máy, phải đi cầu thang bộ để lên. Sau đó phải đi qua một cánh cửa, cánh cửa này chỉ mở ban ngày, đến lúc tan tầm sẽ được bảo an đóng lại để đảm bảo an toàn, tránh những sự cố nguy hiểm không đáng có.
Nguyễn Khinh Họa vừa đẩy cửa ra, thấy một người đàn ông đang đứng dựa vào bên cột đèn nói chuyện điện thoại.
Cô sững sờ vài giây, đang định lặng lẽ rời đi, Giang Hoài Khiêm đã hướng mắt nhìn sang.
Tình cờ, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt anh sâu thẳm, nhìn cô sắc lẹm, giọng nói của anh vang lên trên khoảng sân lộng gió, văng vẳng bên tai cô, khiến cô quên mất mình nên làm gì.
“Trước tiên anh cứ gửi cho em những tư liệu mà anh có”.
“Được”. Giang Hoài Định ở đầu dây bên kia biết Giang Hoài Khiêm định làm gì, nghĩ nghĩ rồi nhắc nhở: “Xuất thân của Thạch Giang nhất định không đơn giản”.
“Em còn không sợ thì anh có gì phải lo lắng chứ.” Giang Hoài Định cười một cái, đổi đề tài nói: “Chuyện công việc xong rồi, nói chút việc tư đi? Anh nghe nói hôm nay em mới tới công ty đã ra một quyết định bất ngờ, nguyên nhân là gì vậy?”
“……”
Giang Hoài Khiêm ngước mắt lên, nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa đang len lén chuẩn bị rời đi, nói: “Chờ đã.”
Anh vừa nói chuyện, ánh mắt vừa hướng tới chỗ Nguyễn Khinh Họa.
“Chờ cái gì?” Giang Hoài Định hỏi.
“Không phải nói chuyện với anh.” Giang Hoài Khiêm nói: “Không có việc gì em cúp máy trước đây.”
Giang Hoài Định: “……?”
Nguyễn Khinh Họa đứng im tại chỗ, nhìn Giang Hoài Khiêm đi đến gần: “Giang tổng, thành thật xin lỗi.”
Cô liền lên tiếng trước: “Tôi không biết anh ở đây”.
Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái, biết được ý của cô. Nếu cô ấy biết mình ở đây, nhất định sẽ không bao giờ lên.
Nghĩ đến đây, anh hơi nhíu mày: “Trước đây mỗi khi giám đốc của các cô lên sân thượng thì nhân viên không được đi lên?”
“……”
Nguyễn Khinh Họa: “Không phải.”
Giang Hoài Khiêm chế nhạo: “Vậy cô xin lỗi cái gì?”
Nguyễn Khinh Họa không nói gì, cúi đầu im lặng.
Giang Hoài Khiêm thấy cô cụp mi đầy ủ rũ, có chút khó chịu không diễn tả được.
Anh dừng một chút, thấp giọng: “Cô nói đi.”
“Tôi sợ làm phiền đến anh”. Nguyễn Khinh Họa ngẩng đầu nhìn anh, chủ động nói: “Giang tổng, anh gọi tôi có chuyện gì sao?”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô chằm chằm trong giây lát, nhàn nhạt hỏi: “Trưởng bộ phận thiết kế của cô là người thế nào?”
“……?”
Nguyễn Khinh Họa ngây ngốc, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc: “Dạ?”
Giang Hoài Khiêm thần sắc bình thản, không cảm thấy câu hỏi của mình có vấn đề gì.
“Không dễ trả lời sao?”
Nguyễn Khinh Họa lặng im vài giây, nói: “Là người có năng lực chuyên môn cao, tận tâm với công việc.”
Đây là sự thật. Nếu Thạch Giang không có năng lực, nhất định không thể ngồi ở vị trí giám đốc lâu như vậy, cho tới tận khi Giang Hoài Khiêm thay thế.
Giang Hoài Khiêm liếc cô: “Hết rồi?”
Nguyễn Khinh Họa: “Ừm.”
“Đời tư thì sao?”
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, ngước mắt nhìn anh.
Giang Hoài Khiêm thấy cô như vậy, nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Không biết? Hay là không muốn trả lời?”
Nguyễn Khinh Họa nhìn vào đôi mắt kia, mơ hồ thấy có gì đó không đúng. Giang Hoài Khiêm hỏi như vậy, rõ ràng là có chủ đích.
Cô dừng lại, mặt không biểu cảm nói: “Tôi nghĩ Giang tổng chắc là không thích nhân viên bình phẩm về đời tư của cấp trên.”
Giang Hoài Khiêm: “……”
Thấy anh không lên tiếng, Nguyễn Khinh Họa mím môi hỏi: “Giang tổng còn việc gì không? Nếu không, tôi xin phép về phòng làm việc trước.”
Giang Hoài Khiêm: “Ừ”.
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, còn không kịp nói thêm gì, Giang Hoài Khiêm đã quay đầu.
“Nếu cô biết tôi không thích nhân viên bình phẩm về đời tư của cấp trên, vậy cô cảm thấy tôi có nên chấp nhận một nhân viên lén chụp ảnh cấp trên không?”
Nguyễn Khinh Họa bị anh làm cho cứng họng. Môi mấp máy, trong giây lát không thể tìm được lời nào để phản bác.
Cô hít một hơi thật sâu, cắn chặt môi nói: “Nếu Giang tổng không thể chấp nhận, thì tôi—”
Giang Hoài Khiêm nhấp một ngụm, ngữ khí lạnh lùng: “Cô làm sao?”
Không biết vì sao, rõ ràng anh không có biểu hiện gì là có vẻ tức giận, nhưng Nguyễn Khinh Họa vẫn cảm thấy nếu cô không suy nghĩ thật thấu đáo, Giang Hoài Khiêm khả năng sẽ tức giận thật sự.
Mặc dù, cô không phải sợ anh tức giận……
“… Tôi sẽ sửa đổi” Cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn Giang tổng đã nhắc nhở.”
Giang Hoài Khiêm hơi xao động, nhìn vành tai đỏ bừng của cô, lông mi rủ xuống, bộ dạng mím chặt môi, chậm rãi nhìn đi chỗ khác.
“Sau này đừng làm mấy chuyện vô ích nữa”.
Giọng của Giang Hoài Khiêm rất trầm, xen lẫn tiếng gió truyền vào tai cô.
Nguyễn Khinh Họa khẽ “ừm”, không được tự nhiên mà di chuyển chân.
Đôi giày cao gót mà cô mang hôm nay mới được SU cho ra mắt cách đây không lâu, tuy đẹp nhưng không được thoải mái lắm, đứng lâu sẽ bị đau chân.
Cảm nhận được cử động của cô, Giang Hoài Khiêm liếc nhìn đôi giày cao gót cô đang đi, hơi nhíu mày.
Không đợi Nguyễn Khinh Họa mở miệng, anh nhanh chóng ra lệnh: “Mau trở về làm việc đi.”
Lưu Tuấn buổi trưa không được nghỉ ngơi, bị Giang Hoài Khiêm sắp xếp cho một đống công việc.
Ngay khi anh vừa mới hoàn thành xong một phần công việc, Giang Hoài Khiêm lại đi tới.
“Trợ lý Lưu.”
Lưu Tuấn đứng dậy, nhìn về phía anh: “Giang tổng có gì phân phó?”
Giang Hoài Khiêm nhìn anh ta một cái, bình thản nói: “Lập danh sách những người tới tham gia buổi tiệc giao lưu, đem đến cho tôi trước giờ tan làm.”
Lưu Tuấn: “……”
Việc này cũng cần đến trợ lý là anh ra tay sao?!
Giang Hoài Khiêm nhướng mày: “Có vấn đề gì sao?”
Lưu Tuấn nheo mắt nói: “Không có gì ạ.”
Giang Hoài Khiêm “Ừ” một tiếng, liếc nhìn ly cà phê trong tay: “Đi chuẩn bị một bữa trà chiều”.
“……?”
Giang Hoài Khiêm lạnh nhạt liếc anh ta một cái, Lưu Tuấn ngầm hiểu: “Được, tôi lập tức đi làm.”
Buổi chiều sau giờ ăn trưa là thời gian vô cùng uể oải, buồn ngủ. Nhưng nhờ có bữa trà chiều của Giang Hoài Khiêm mà mọi người trở nên phấn chấn hơn, xốc lại tinh thần.
Đồng thời, anh cũng tạo được thiện cảm với nhiều nhân viên và Mạnh Dao là một trong số đó.
Nguyễn Khinh Họa nhận được một tách cà phê và hai chiếc bánh kem để tráng miệng, sau đó nhận được một loạt tin nhắn phấn khích của Mạnh Dao.
Mạnh Dao: 【 Tớ tuyên bố từ hôm nay trở đi Giang tổng chính là thần tượng của tớ! 】
Mạnh Dao: 【 Sao lại có một ông chủ có tâm như vậy chứ, còn cho trợ lý chuẩn bị trà chiều cho mọi người. 】
……
Nguyễn Khinh Họa lạnh nhạt trả lời: 【 Anh ấy làm như vậy chỉ là muốn mọi người có thể nỗ lực, chăm chỉ trong công việc thôi. 】
Mạnh Dao: 【? Cậu đừng lúc nào cũng cho rằng Giang tổng là người lạnh nhạt vớt tất cả mọi người như vậy! 】
Nguyễn Khinh Họa: 【 Anh ấy chính là người như vậy mà.】
Mạnh Dao: 【??? 】
Mạnh Dao: 【Có phải cậu biết được điều gì đó không?】
Nguyễn Khinh Họa: 【Tớ không biết.】
Mạnh Dao: 【. 】
Sau khi tắt cửa sổ trò chuyện trong ô chat, Nguyễn Khinh Họa liếc nhìn ly cà phê bên cạnh cô.
Cô đang muốn thử xem nó có hương vị gì thì Từ Tử Vi ở bên cạnh đã nhỏ giọng hỏi: “Tại sao tất cả đều là cà phê sữa? Có hồng trà không?”
“Không có, hình như tất cả đều giống nhau”.
Từ Tử Vi: “Thôi vậy.”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, nhìn cốc cà phê sữa trên bàn, định bước đi.
“Khinh Họa, cậu có thể uống hai cốc cà phê không?”
“Hả?”
Từ Tử Vi nhìn cô, “Tớ nhớ cậu rất thích uống loại cà phê này. Gần đây tớ phải giảm cân, không uống được đồ ngọt, mà bỏ đi thì lại rất lãng phí.”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu, “Vậy cậu cứ để đó đi.”
Từ Tử Vi ra dấu OK.
–
Bởi vì đã uống cả hai ly cà phê nên cả buổi chiều Nguyễn Khinh Họa vô cùng tỉnh táo.
Thậm chí còn trở nên hưng phấn, bỗng nhiên có cảm hứng nghĩ ra những ý tưởng mới.
Cô đắm chìm trong bản thảo thiết kế đến quên mình, thậm chí khi tất cả đồng nghiệp đã tan làm từ lúc nào cô cũng không hề hay biết.
Khi cô hoàn thành bản phác thảo, cả văn phòng đã không còn một bóng người.
Nguyễn Khinh Họa liếc nhìn đồng hồ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời tối đen như mực, chỉ có một vài ngọn đèn đang chiếu sáng ở dưới lầu. Trên ô cửa kính còn đọng lại những giọt nước.
Trời đang mưa.
Cô không hề biết điều đó.
Nguyễn Khinh Họa cau mày, định xuống dưới tòa nhà bắt taxi.
Công ty của bọn họ nằm ở trung tâm thành phố, xung quanh là có rất nhiều cao ốc văn phòng, ngoài ra còn có một số trung tâm thương mại lớn liền kề nhau, bình thường gọi taxi cũng không hề dễ dàng ở khu này, huống hồ còn là trời mưa.
Xuống dưới tầng một, Nguyễn Khinh Họa ngó nhìn, phía trước cô còn có rất rất nhiều người đang xếp hàng.
Ngoài trời mưa không nhỏ, nhiều người phải tránh mưa dưới mái hiên của trung tâm thương mại.
Gió thu thổi qua, khiến người ta run lên vì lạnh.
Nguyễn Khinh Họa nhìn quanh, mở ô ra rồi bước đi.
Những hạt mưa rơi xuống đất rồi bắn lên chân cô, có chút lạnh lẽo.
Cô đang lơ đãng bước đi thì giọng nói của một cô gái lạ vang lên từ bên kia.
“Sao vẫn chưa có xe vậy? Em chịu hết nổi rồi.”
Cô ngẩng đầu nhìn, hóa ra là một cặp tình nhân trẻ.
Chàng trai hỏi: “Đau chân hả?”
“Đúng vậy.” Cô gái nói: “Em mang giày cao gót đi dạo cả một buổi chiều, đau đến trầy da luôn.”
Cô ấy phàn nàn: “Chất lượng giày của SU thật sự càng ngày càng tệ”.
Chàng trai dang tay, ôm cô gái vào lòng: “Được rồi, về sau không mua giày của hãng này nữa. “
……
Nguyễn Khinh Họa cúi đầu, nhìn đôi cao gót cô đang mang.
Đây là mẫu mới trong bộ sưu tập của mùa thu năm nay. Là mẫu giày cổ tích công chúa, đế giày không quá cao, mũi dày thô. Phía sau gót giày trang trí bằng vải lụa, mặt trên thì đính một vài viên ngọc trai nhỏ.
Ngay khi ra mắt công chúng, nó đã đánh trúng trái tim các cô gái trẻ và ngay lập tức đã cháy hàng.
Nhưng Nguyễn Khinh Họa biết, đôi giày cao gót này độ thoải mái không cao, thiết kế có chút không hợp lý, cũng bởi vì kinh phí có hạn nên không thể chọn chất liệu thoải mái hơn.
Nghe các cô gái than thở, trong lòng cô cảm thấy buồn khó tả.
Mấy năm nay, danh tiếng của SU giảm sút, cũng không biết Giang Hoài Khiêm có thể lật ngược tình thế hay không.
Ngay khi cái tên này hiện lên trong đầu cô, bên cạnh liền nghe thấy tiếng còi xe, sau đó là một giọng nói quen thuộc.
“Cô Nguyễn.”
Nguyễn Khinh Họa quay sang nhìn về phía chiếc xe hơi màu đen ở bên đường.
Lưu Tuấn nhìn cô: “Cô đang đợi xe sao?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu.
Lưu Tuấn chỉ chỉ: “Lên xe đi, nơi này không dễ bắt taxi đâu.”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, đang định từ chối thì cửa sổ ghế xe phía sau đã hạ xuống.
Mưa vẫn còn đang rơi.
Bên ánh đèn đường mờ ảo, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trong xe cùng đôi mày sắc bén đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô ngạc nhiên trong giây lát, Giang Hoài Khiêm thấy cô bị mưa làm ướt hai vai, thanh âm nặng nề nói: “Lên xe.”