Làm Nũng - Thời Tinh Thảo

Chương 47



Đèn trong phòng còn chưa kịp bật lên, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng.

Trong không gian tối mờ, các giác quan đều được phóng đại.

Nguyễn Khinh Họa mở miệng, đón nhận sự xâm chiếm của anh.

Môi cô bị anh hôn đến mất cảm giác, cô có thể cảm nhận được sự cuồng nhiệt anh dành trên người cô. 

Hơi thở người đàn ông hòa cùng vào hơi thở của cô, vừa mát lạnh vừa mang theo mùi hương của gỗ tuyết tùng, khiến cho cô mê luyến không thoát ra được.

Hơi thở nóng rực của anh phả vào má cô, khiến cô càng thêm không tự chủ được.

Nguyễn Khinh Họa chủ động vươn tay, túi xách bị rơi xuống đất, ôm lấy cổ anh mà đáp lại.

Hai người dựa vào cửa, thân mật không dứt.

Cô cảm nhận được nhịp tim của Giang Hoài Khiêm, cảm nhận được cơ thể nóng rực đang kề sát cô, thậm chí còn cảm nhận được từng đường nét trên cơ thể anh.

Nguyễn Khinh Họa bị anh hôn đến mềm nhũn.

Khi cô sắp ngã, anh đem cô kéo lên, cô dính ở trên người anh.

….

Không biết đã hôn bao lâu, Giang Hoài Khiêm ngậm lấy vành tai cô, lưu lại cảm giác ẩm ướt, Nguyễn Khinh Họa mới nhớ tới một việc quan trọng.

Cô ôm lấy cổ anh, đôi môi cọ qua gương mặt anh, ôn nhu nhắc nhở: “…Ăn cơm.”

Cô nói nhỏ: “Chúng ta còn chưa ăn cơm.”

Giang Hoài Khiêm hơi dừng lại, vươn đầu lưỡi liếm tai cô.

Nguyễn Khinh Họa cứng đờ người, vành tai nóng như muốn nổ tung.

Quá xấu hổ rồi!!

Trước kia cô chưa từng nghĩ tới, hóa ra hôn môi cũng có thể gợi tình như vậy.

Anh khẽ “Ừm” một tiếng, tiếp tục hôn lên cổ cô, thấp giọng hỏi: “Đói bụng?”

Nguyễn Khinh Họa nhanh chóng nói: “Vâng, rất đói.”

Nếu cô không đói thì có khả năng đêm nay phải thân mật với anh suốt.

Giang Hoài Khiêm hơi dừng, cắn nhẹ cằm cô một cái, mới ngước mắt lên nhìn cô.

Đôi mắt anh sâu thẳm, sâu bên trong như có ánh lửa.

Nguyễn Khinh Họa bị anh nhìn đến mặt đỏ bừng, có chút chột dạ, nhẹ mím môi nói: “Em muốn ăn cơm anh nấu.”

Giang Hoài Khiêm nhìn cô một lúc, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Anh cúi đầu, thân mật cọ vào má cô, giọng khàn khàn nói: “Được.”

— 

Giang Hoài Khiêm đi vào phòng bếp nấu cơm, Nguyễn Khinh Họa nhặt túi xách trên sàn lên đặt ở trên tủ.

Cô liếc nhìn vào phòng bếp, rồi đi vào toilet.

Sau khi rửa tay xong, Nguyễn Khinh Họa soi gương.

Vừa nhìn cô liền thấy mình trong gương với đôi mắt quyễn rũ, son môi bị trôi đi.

Vẻ mặt như bị khi dễ, nhìn có loại mị ý không nói nên lời.

Nguyễn Khinh Họa hơi dừng, nghĩ đến ánh mắt Giang Hoài Khiêm khi bật đèn.

Khó trách.

Lúc ấy anh không nhịn được lại hôn cô thêm một cái.

Nghĩ vậy, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy thẹn đến cả người nóng lên.

Cô cúi người, vỗ vỗ nước lên mặt muốn làm cơ thể dịu đi một chút.

Nhưng không có kết quả.

Cơ thể vẫn rất nóng, khuôn mặt vẫn đỏ bừng.

……

Khi Nguyễn Khinh Họa ra ngoài, Giang Hoài Khiêm đã chuẩn bị thức ăn xong.

Cô đứng sau lưng anh nhìn một lúc, Giang Hoài Khiêm vẫn chưa thay quần áo, sau khi cởi áo khoác ra, bên trong anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi rất quy củ.

Nhưng cũng không thể giấu được dáng người hoàn hảo của anh, dáng người rất cân đối.

Khi anh cúi xuống, cơ bắp lúc ẩn lúc hiện, nhìn rất mạnh mẽ.

Anh là điển hình của mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo thì rắn chắc, nhìn rất là cường tráng.

Nguyễn Khinh Họa nhìn, lại nghĩ đến lúc anh hôn mình,cảm giác mà cô vô tình chạm vào.

Tưởng tượng đến đây, mặt cô càng đỏ bừng lên.

Bỗng dưng, Giang Hoài Khiêm quay đầu lại.

Sau khi nhìn thấy hai má đỏ bừng của cô, anh nhướng mày, cố ý hỏi: “Sao mặt lại đỏ như vậy?”

“…..”

Nguyễn Khinh Họa đưa mắt nhìn anh, trong đầu đầy dấu hỏi chấm.

Cô mím môi, dời mắt nói: “Máy sưởi ấm quá nên em nóng.”

Giang Hoài Khiêm cười khẽ: “Để anh đi điều chỉnh lại.”

Nguyễn Khinh Họa cụp mắt xuống, theo bản năng sờ tai, nói nhỏ: “Không cần đâu.”

Cô vội chuyển đề tài: “Anh cần em giúp gì không?”

Giang Hoài Khiêm ôn nhu nhìn cô, cười nói: “Không cần, xong ngay rồi đây.”

“Ồ…”

Nguyễn Khinh Họa gật đầu, nhìn trông rất là ngoan ngoãn.

Giang Hoài Khiêm thỉnh thoảng nhìn sang, nhìn bộ dáng ngồi im ngoan ngoãn của cô, đặc biệt nghe lời như một đứa trẻ.

Anh im lặng mà cong môi lên, lấy trái cây trong tủ lạnh ra rửa sạch, nhìn về phía cô: “Tới đây một chút.”

Nguyễn Khinh Họa: “Làm sao vậy?”

Vừa mới tới gần, trong miệng liền bị nhét một quả dâu tây.

Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, nhẹ nhàng cắn một miếng.

Giang Hoài Khiêm cầm đút cho cô nửa còn lại, thấp giọng hỏi: “Có ngọt không?”

“Có một chút chua.” Nguyễn Khinh Họa nhai kĩ, nghiêm túc đưa ra nhận xét.

Giang Hoài Khiêm nhướng mày: “Vậy thì ăn nho?”

“Không cần.” Nguyễn Khinh Họa liếc mắt: “Hơi chua này em vẫn ăn được.”

Tuy cô nói như thế, Giang Hoài Khiêm vẫn rửa nho cho cô ăn.

Bàn tay của anh rất đẹp, thon dài, các khớp rõ ràng, các ngón rất cân xứng, cảm giác có thể lấy để làm mô hình. Nguyễn Khinh Họa nhìn anh rửa nho mà không rời mắt.

Tay Giang Hoài Khiêm đẹp như một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Sau khi xem một lúc, cô chột dạ nhìn ra chỗ khác.

Giang Hoài Khiêm đưa trái cây đã rửa sạch cho cô, ôn nhu nói: “Em ăn trái cây lót dạ trước đi, bữa tối sắp xong rồi.”

Nguyễn Khinh Họa gật đầu.

Cô cũng không đi ra ngoài, cô cầm trái cây đứng sang một bên ăn.

Thỉnh thoảng cô đút cho Giang Hoài Khiêm vài miếng.

Nhưng mỗi lần đút cho Giang Hoài Khiêm không biết vô tình hay cố ý, đôi môi mềm mại vẫn luôn cọ vào tay cô khiến tim cô đập nhanh thình thịch.

……

Ăn được một lúc, Nguyễn Khinh Họa kiềm chế lại không ăn nữa.

Bữa tối Giang Hoài Khiêm đã chuẩn bị xong rồi, có món thịt kho tàu cô thích ăn, cải thìa xào, còn có món măng và canh hầm mà cô rất thích ăn vào mùa đông.

Các món không nhiều lắm nhưng cũng không ít, vừa đủ sẽ không quá lãng phí.

Đôi mắt Nguyễn Khinh Họa cong lên, nhìn bàn đò ăn trước mặt nói: “Em có thể chụp một bức ảnh không anh?”

Lần trước cô quên chụp.

Giang Hoài Khiêm: “Tùy em.”

Nguyễn Khinh Họa không khách khí, lấy điện thoại ra chụp.

Cô không thích đăng ảnh trong vòng bạn bè, cũng không thích đăng Weibo, chụp cũng chỉ lưu vào điện thoại thỉnh thoảng xem lại, giữ lại làm những kỷ niệm.

Giang Hoài Khiêm nhìn bộ dáng vui vẻ của cô hỏi: “Trước tiên  ăn thử đã, xem có ngon không.”

Nguyễn Khinh Họa: “Chắc chắn là ngon rồi.”

Cô không nghĩ ngợi nói: “Ít nhất là ngon hơn so với em làm.”

Giang Hoài Khiêm bật cười, nhìn cô nếm thử, thấp giọng hỏi: “Ăn ngon không?”

“Rất ngon đó.” Đôi mắt Nguyễn Khinh Họa sáng ngời, giơ tay khen anh: “Mùi vị siêu siêu ngon luôn.”

Giang Hoài Khiêm cong môi, đôi mắt tràn đầy ý cười.

“Vậy em ăn nhiều một chút.”

“Được.”

Khi ăn Nguyễn Khinh Họa không thích quá yên tĩnh, vừa ăn cô vừa nói chuyện phiếm với Giang Hoài Khiêm.

Giang Hoài Khiêm nói ít, nhưng mọi vấn đề cô hỏi anh đều kiên nhẫn trả lời.

—- 

Ăn cơm xong, Nguyễn Khinh Họa chủ động đi dọn dẹp.

Giang Hoài Khiêm liếc mắt nhìn cũng không ngăn cản.

Thu dọn bát đĩa cho vào máy rửa bát xong, Nguyễn Khinh Họa ra phòng khách.

Giang Hoài Khiêm không có ở phòng khách, Nguyễn Khinh Họa nhìn xung quanh, nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh ở ngoài ban công.

Cô liền đi ra ban công.

Vừa tới gần, cô phát hiện Giang Hoài Khiêm đang nghe điện thoại.

Nguyễn Khinh Họa dừng lại, đang suy nghĩ có nên quay vào phòng khách hay không thì Giang Hoài Khiêm vẫy vẫy tay gọi cô tới.

Nguyễn Khinh Họa hơi khó hiểu, ngẩng đầu nhìn anh, không tiếng động hỏi: Ai vậy anh?

Giang Hoài Khiêm: Anh trai anh.

Giang Hoài Định gọi đến tìm anh tính sổ.

Qua mấy ngày bận không có thời gian, Giang Hoài Định cuối cùng cũng nhớ tới tìm đầu sỏ tính sổ.

Anh nghiến răng hỏi: “Em cố ý?”

Giang Hoài Khiêm: “Em không cẩn thận lỡ miệng thôi, anh biết mẹ nhạy cảm như thế nào mà.”

Giang Hoài Định nghẹn lại, anh giận tím người.

“Anh cảm thấy em chính là cố ý.”

Giang Hoài Khiêm không nói lời nào.

Giang Hoài Định hừ lạnh: “Mệt cho anh còn dạy em cách theo đuổi người ta.”

Giang Hoài Khiêm không tỏ ý kiến: “Anh dạy đều vô dụng.”

Giang Hoài Định vừa định nói chuyện, Giản Thục Vân đã mang bé con trở lại.

Nhìn thấy anh, Giản Thục Vân vẻ mặt ghét bỏ, nhìn xung quanh một vòng tò mò hỏi: “Thanh Thần đâu?”

Giang Hoài Định dừng một chút, lạnh nhạt nói: “Về rồi.”

Giản Thục Vân: “???”

Bà nhìn chằm chằm Giang Hoài Định: “Ôi, con thật không có tiền đồ mà.”

Bà nói: “Mẹ đã tạo cơ hội con rồi mà vẫn để Thanh Thần bỏ đi rồi.”

Giang Hoài Định: “…..”

Giản Thục Vân ồn ào: “Giang Hoài Định con có thể không vậy, có theo đuổi người ta thôi mà cũng không làm được. Đừng để khi em trai kết hôn rồi mà con vẫn chưa có đối tượng.”

“…..”

Tiếng nói vừa dứt, đứa bé bà đang nắm tay Ôn Quyển Quyển nũng nịu hỏi: “Bà ơi, chú Giang theo đuổi ai ạ.”

“Theo đuổi mẹ cháu đó.” Giản Thục Vân hiền từ nói với Ôn Quyển Quyển.

Ôn Quyển Quển “A” một tiếng, nhìn Giang Hoài Định nói: “Nhưng mà….chú Giang nhất định không theo đuổi được mẹ cháu đâu.”

Giang Hoài Định nắm điện thoại một lúc, nhìn về phía cô bé: “Tại sao?”

Ôn Quyển Quyển nghiêm túc nhớ lại, ngây thơ nói: “Bởi vì mẹ cháu nói mẹ ghét nhất là loại người nham hiểm như chú Giang.”

Giang Hoài Định: “…..”

Giản Thục Vân không nhịn được cười phá lên.

Giang Hoài Khiêm nghe được đối thoại bên kia, nhẹ cong môi môi nhắc nhở: “Anh còn chuyện gì nữa không?”

Giang Hoài Định hơi nghẹn, nghe ra ý trào phóng trong lời nói của anh.

“Cúp đây.”

Anh nhất định phải tìm Ôn Thanh Thần tính sổ, hỏi xem rốt cuộc ai mới là người nham hiểm.

— 

Giang Hoài Khiêm không để ý đến mấy người kia, để điện thoại xuống.

Nguyễn Khinh Họa ngây ngốc, chớp chớp mắt nhìn Giang Hoài Khiêm: “Anh trai anh có con?”

Điện thoại cách âm không tốt lắm, cuộc trò chuyện vừa rồi Nguyễn Khinh Họa cũng nghe được rõ ràng.

Hơn nữa Giang Hoài Khiêm cũng không giấu cô.

Giang Hoài Khiêm “Ừ” một tiếng. cười nói: “Mới vừa tìm về.”

Nguyễn Khinh Họa sững sờ: “Hả?”

Giang Hoài Khiêm dừng lại, giải thích cho cô: “Trước đây anh ấy có quen một cô bạn gái, nhưng sau này đã chia tay.”

Nguyễn Khinh Họa nghĩ đến tình tiết của phim truyền hình, do dự nói: “Mang thai rồi bỏ đi mất?”

Giang Hoài Khiêm: “….”

Nghĩ đến ý tứ của mấy chữ này, anh liền gật đầu: “Có thể nói như vậy.”

Thực ra khi Ôn Thanh Thần rời đi, Giang Hoài Định không biết cô ấy đã mang thai.

Có khả năng là chính Ôn Thanh Thần cũng không biết.

Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, cảm thấy mình vừa biết được một thông tin cực lớn, tạm thời chưa tiêu hóa được.

Một lúc sau, cô cũng chưa hồi phục tinh thần lại.

“Có ảnh không anh?” Nguyễn Khinh Họa cực kì tò mò: “Em muốn nhìn đứa bé kia một chút.”

Giang Hoài Khiêm: “Mẹ anh có gửi ở trong nhóm, để anh tìm cho em xem.”

“Vâng vâng.”

Ôn Quyển Quyển nhìn rất đáng yêu, mềm mại, lại có chút sắc xảo thông minh.

Mặt bé tròn tròn, đôi mắt to long lanh, thắt bím tóc hai bên rất dễ thương.

Nguyễn Khinh Họa vừa thấy đã yêu.

“Đáng yêu quá đi.” Cô không nhịn được nói: “Nhìn thật xinh đẹp.”

Giang Hoài Khiêm: “….cũng được.”

Nguyễn Khinh Họa trừng anh, chỉ vào ảnh nói: “Thế này mà chỉ là cũng được?”

Cô suy nghĩ nói: “Bé có thể làm một tiểu minh tinh đó.”

Giang Hoài Khiêm “Ừ” một tiếng, cúi đầu chạm vào môi cô: “Không đẹp bằng em.”

Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, dở khóc dở cười nhìn anh.

“Anh không sợ mẹ anh nghe thấy lời này sao.”

Giang Hoài Khiêm bình tĩnh: “Mẹ anh cũng đồng ý với quan điểm của anh.”

Anh cũng không nói khoa trương, Nguyễn Khinh Họa nhìn rất xinh đẹp.

Cô không phô trương vẻ đẹp của mình ra, lúc cô để mặt mộc có cảm giác thanh tú, nhưng khi trang điểm lại cực kì xinh đẹp mà diễm lệ.

Ngũ quan tinh xảo, đẹp không góc chết.

Nguyễn Khinh Họa được anh khen có chút ngượng ngùng.

Cô “A” một tiếng, đem lực chú ý lên trên người Ôn Quyển Quyển.

“Cô bé mấy tuổi rồi?”

“Gần ba tuổi.”

Nguyễn Khinh Họa nhìn, hâm mộ nói:

“Xinh đẹp quá đi.”

Giang Hoài Khiêm nhìn cô như vậy, định nói gì đó nhưng rốt cuộc vẫn đè xuống.

Nguyễn Khinh Họa nhìn một lúc, đột nhiên hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Giang Hoài Khiêm nhìn đồng hồ trên tường: “10 giờ.”

Nguyễn Khinh Họa im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy em về đây?”

“Ở đây được không?”

Giang Hoài Khiêm bình tĩnh hỏi.

Nguyễn Khinh Họa ngượng ngùng, nói nhỏ: “Em không thể ở đây với anh mãi được.”

Tuy nói bọn họn là người yêu, nhưng vừa mới quen lại sống chung luôn, có chút hơi nhanh.

Nguyễn Khinh Họa luôn cảm thấy, tốc độ phát triển mối quan hệ của cô và Giang Hoài Khiêm vượt ngoài sự mong đợi của cô.

Người khác yêu đương, hẳn là theo trình tự đầu tiên là nắm tay sau đó hôn môi, mà cô và Giang Hoài Khiêm hôn môi cũng không biết bao nhiêu lần rồi.

Cô còn ngủ lại chỗ của Giang Hoài Khiêm mấy lần rồi.

Giang Hoài Khiêm nghe vậy, để tay lên eo cô, thấp giọng hỏi: “Tại sao lại không thể?”

Nguyễn Khinh Họa ngước mắt, nhìn anh chằm chằm: “Anh nghiêm túc chứ?”

Giang Hoài Khiêm gật đầu, khẽ vuốt mặt cô, thấp giọng nói: “Nếu em cảm thấy không thích hợp, thì tạm thời ở đây mấy ngày đã.”

Đôi mắt anh thâm thúy nhìn cô, còn cố ý đè gọng xuống, mê hoặc cô: “Em cảm thấy như thế nào?”

“…..”

Nguyễn Khinh Họa nhìn vào đôi mắt đen nhánh, có chút cảm động.

Giang Hoài Khiêm nhìn mắt cô liền biết cô nghĩ gì.

Khóe môi anh cong lên, tiếp tục dụ dỗ cô: “Mỗi ngày anh đều nấu cơm cho em.”

Anh hôn lên khóe môi cô, giọng trầm trầm: “Phong cảnh nơi này cũng rất đẹp.”

“….”

Anh nói những ưu điểm khi ở đây xong, Nguyễn Khinh Họa hoàn toàn không cưỡng lại được.

Cô trầm mặc một lúc, đối diện nhìn anh.

Một lúc sau, Nguyễn Khinh Họa mới nói: “Vậy em cũng phải quay về lấy quần áo chứ.”

Cô cũng không thể mặc mãi bộ này được hay là mặc quần áo của Giang Hoài Khiêm.

Cô vừa nói xong, Giang Hoài Khiêm kéo cô khỏi sô pha.

Nguyễn Khinh Họa kinh ngạc: “Đi đâu vậy?”

Giang Hoài Khiêm mang cô vào phòng ngủ chính.

Trước đây Nguyễn Khinh Họa chưa từng vào, vừa vào mới phất hiện phòng ngủ chính rất rộng, đi vào bên trong còn có một cánh cửa khác, hẳn là phòng Giang Hoài Khiêm để quần áo.

Quả nhiên.

Giang Hoài Khiêm đưa cô vào, bên trong treo rất nhiều quần áo, còn có một bàn để đồng hồ, khuy măng sét và tủ đựng giày da.

Tất cả được xắp sếp rất gọn gàng.

Nguyễn Khinh Họa liếc nhìn, mọi đồ vật trong phòng đều có giá trị xa xỉ.

Cô nhìn nhìn, Giang Hoài Khiêm bỗng nhiên đứng lại.

Nguyễn Khinh Họa quay đầu nhìn anh: “Anh mang em tới đây xem cái gì thế?”

Giây tiếp theo, một cánh cửa trước mặt tự động mở ra.

Nguyễn Khinh Họa vừa nhìn đã thấy trước mặt bày rất nhiều giày cao gót được sếp ngay ngắn một bên, có đủ loại kiểu dáng thiết kế.

Cô sửng sốt nhìn sang bên cạnh, là quần áo của phụ nữ.

Có quần áo hàng ngày, có lễ phục.

Nguyễn Khinh Họa cẩn thận nhìn rõ, phát hiện đây đều là của J&A. Cô có một linh cảm.

Cô nhìn Giang Hoài Khiêm, im lặng một lúc rồi hỏi: “Đây là…chuẩn bị cho em?”

Giang Hoài Khiêm: “Ừ.”

Nguyễn Khinh Họa hoàn toàn ngây người.

Cô há miệng thở dốc. có chút không thể tin được, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt.

Nguyễn Khinh Họa chớp chớp mắt, quay đầu nhìn anh: “Anh chuẩn bị từ khi nào?”

Giang Hoài Khiêm suy nghĩ: “Chính thức đưa em lại đây, là mấy ngày trước.”

Từ khi cô ở đây hai đêm, Giang Hoài Khiêm yêu cầu người chuẩn bị mọi thứ.

Những ý tưởng này đã có trong đầu anh từ rất lâu rồi.

Nguyễn Khinh Họa kinh ngạc.

Cô ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt, có chút thất thần.

Người ngoài nói Giang tổng tâm cơ thâm sâu, tâm tư khó đoán, thủ đoạn ngoan tuyệt.

Nhưng Nguyễn Khinh Họa phát hiện, người này đối với cô thực sự rất tốt, anh đem toàn trái tim bày ra trước mặt cô rồi.

Anh một chút cũng không giấu diếm cô.

Nguyễn Khinh Họa nhìn anh một lúc, bất động.

Giang Hoài Khiêm rũ mắt xuống, không xác định hỏi cô: “Em thích chứ?”

“Thích.”

Nguyễn Khinh Họa duỗi tay, chủ động ôm anh, nhẹ giọng nói: “Em thích lắm.”

Cô vùi đầu vào cồ Giang Hoài Khiêm cọ cọ, cảm nhận được hơi thở thanh mát của anh: “Cảm ơn anh.”

Giang Hoài Khiêm nhẹ nhàng thở ra.

Anh giơ tay xoa xoa đầu cô: “Vậy thì đêm nay ở lại đây đi?”

Nguyễn Khinh Họa: “Được.”

Anh đã nói đến như vậy, nếu cô lại từ chối nữa là cố tình làm ra vẻ.

Huống hồ, Nguyễn Khinh Họa thật sự nguyện ý ở lại đây.

Hai người ôm nhau một hồi, Nguyễn Khinh Họa bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu tủ quần áo.

Cô nhìn một lượt, phát hiện đây đều là kích cỡ của cô mặc, không tệ chút nào.

“Làm sao anh biết em mặc cỡ nào?”

Giang Hoài Khiêm không nói gì, ánh mắt dừng lại trên người cô, nhìn từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt cô.

Nguyễn Khinh Họa ngượng ngùng: “Được rồi, anh không cần phải nói.”

Cô không nên nghi ngờ kích thước được đo bởi bàn tay nhà thiết kế Giang Hoài Khiêm.

Đáy mắt Giang Hoài Khiêm hiện lên một ý cười.

Nguyễn Khinh Họa nhìn bên tủ đựng giày cao gót, phát hiện bên trong có vài đôi của SU mà trước đây là tác phẩm do cô thiết kế.

Nhìn nó, cô không nhịn được bật cười, trêu chọc nói: “Người khác có biết chuyện cậu chủ của J&A mua giày cao gót của SU không đây?”

Giang Hoài Khiêm nhéo nhéo mặt cô, thấp giọng nói: “Em biết là được rồi.”

Nguyễn Khinh Họa cười.

Cô ngẩng đầu nhìn Giang Hoài Khiêm, khuôn mặt và khóe mắt đều lộ vẻ vui sướng.

“Giang Hoài Khiêm.”

Nguyễn Khinh Họa bỗng gọi một tiếng.

Giang Hoài Khiêm hơi giật mình, bật cười: “Em nói đi.”

“Anh có cảm thấy như vậy…rất phiền phức không?’ Nguyễn Khinh Họa nhẹ giọng hỏi: “Chuẩn bị những thứ này mất rất nhiều thời gian và tinh thần.”

Tiền đối với Giang Hoài Khiêm không quá quan trọng, nhưng lại tốn rất nhiều thời gian và tinh thần của anh.

Anh bận rộn như vậy lại còn chuẩn bị những thứ này cho cô, Nguyễn Khinh Họa đột nhiên cảm thấy hối hận tai sao trước kia lại luôn trồn tránh anh.

Giang Hoài Khiêm “Ừm” một tiếng, đột nhiên nói: “Đúng là rất phiền phức.”

Anh ôm cô từ phía sau, hơi thở nóng rực phả vào tai cô, thì thào nói: “Cho nên về sau đừng trốn anh nữa.”

“….”

Nguyễn Khinh Họa im lặng một lúc, quay đầu nhìn anh: “Em nghĩ là anh muốn nói về sau muốn em đối xử với anh tốt hơn cơ.”

Giang Hoài Khiêm nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Được, hãy nhớ kĩ câu này nha.”

Nguyễn Khinh Họa bị anh làm cho bật cười.

Bầu không khí cảm động bị anh phá hư.

Cô xoay người nhìn anh, dừng một chút, nhón chân lên chủ động hôn anh.

Giang Hoài Khiêm rất phối hợp cúi xuống hôn cô.

Những món trang sức, vòng cổ trong phòng quần áo được chiếu sáng dưới ánh đèn mà trở nên lung linh, rực rỡ.

Hai người ôm chặt lấy nhau, không một kẽ hở như là muốn hòa cùng một thể với đối phương.

Nguyễn Khinh Họa hôn rất vụng về, cũng không biết làm thế nào.

Cô vụng về cắn môi Giang Hoài Khiêm.

Giang Hoài Khiêm không thể chịu được nữa, bị đau mà phải rút lui.

Ánh mắt thâm thúy nhìn cô: “Anh dạy em.”

Nguyễn Khinh Họa hơi giật mình, anh lại cúi xuống hôn cô, nghiêm túc dạy cô.

Ở trên môi cô làm bậy.

Tay anh cũng không an phận, từ cổ đi xuống rồi dừng lại ở bên hông cô.

Đến khi Nguyễn Khinh Họa hô hấp khó khăn, anh  mới khàn khàn hỏi: “Học được chưa?”

“….”

Có học được hay không Nguyễn Khinh Họa không biết,nhưng ít ra…nụ hôn cuối kia cô đã không cắn trúng lưỡi anh.

—- 

Một lần nữa nằm ở trên giường thì đã là đêm khuya.

Nguyễn Khinh Họa cảm thấy rất là nóng.

Cô kéo chăn đắp vào lại đá ra.

Cô cúi đầu ngửi mùi hương trên quần áo mình.

Đây lầ quần áo ngủ Giang Hoài Khiêm chuẩn bị cho cô, một bộ đồ ngủ rất nổi tiếng của J&A, màu xanh khói, bảo thủ lại có chút gợi cảm.

Lúc trước cô có mua một bộ thế này nhưng khác màu.

Nguyễn Khinh Họa nằm trên giường một lúc nhưng không ngủ được.

Cô với điện thoại bên cạnh gửi cho Giang Hoài Khiêm một tin nhắn.

Nhưng cô sợ rằng nếu gửi xong thì đêm nay không có biện pháp ngủ tiếp, mai dậy cũng không có mặt mũi nhìn anh.

Nghĩ một lúc, cô gửi cho Mạnh Dao vài biểu tượng cảm xúc

Mạnh Dao: [???Làm cái gì vậy, ở cùng bạn trai chán quá à mà lại nghĩ đến tớ thế?]

Nguyễn Khinh Họa rất hiểu chuyện mà gửi vài biểu cảm “Uh uh uh”

Mạnh Dao gửi lại cho cô vài biểu tượng con dao.

Nguyễn Khinh Họa bật cười: [Sao bây giờ còn chưa ngủ nữa? 12 giờ rồi.]

Mạnh Dao: [Cùng vài sinh viên chơi game một lúc.]

Nguyễn Khinh Họa: […Chơi trò gì vậy, tớ có thể chơi không?]

Mạnh Dao:[Không ngủ được à?]

Nguyễn Khinh Họa thành thạt:[Tớ chỉ muốn nghe giọng nói dễ nghe của sinh viên kia thôi, xác nhận xem có phải thật sự dễ nghe hay không.]

Mạnh Dao: [Vậy để tớ hỏi cậu ta xem còn chơi nữa không.]

Nguyễn Khinh Họa: [Được, tớ sẽ không lên tiếng.]

Mạnh Dao: [.]

Một lúc sau, Nguyễn Khinh Họa đã trong trò chơi.

Giọng của Mạnh Dao truyền qua tai nghe, ngay sau đó có một giọng nam trong trẻo truyền đến.

Nguyễn Khinh Họa nhướng mày, liếc nhìn nick name của anh ta, là sinh viên đại học mà Mạnh Dao nói, còn một người khác chắc là bạn của anh chàng sinh viên kia, giọng nói bình thường.

Trò chơi chính thức bắt đầu.

Nguyễn Khinh Họa không muốn chơi lâu, cô chỉ muốn xem náo nhiệt.

Bọn họ chơi trò PUBG, vừa lúc một hàng bốn người.

Vừa mới nhảy dù xuống đất, Nguyễn Khinh Họa liền nghe thấy Mạnh Dao ồn ào: [Xong rồi xong rồi, bên kia có một đội, mà tôi ngay cả súng cũng không có.]

[Đến chỗ tôi này.] Anh chàng sinh viên nói.

Nguyễn Khinh Họa nghe, không khỏi cảm khái.

Giọng còn trẻ lại rất hay.

Bỗng dưng, một giọng nam khác truyền đến tai nghe: “Còn một chị nữa, chị có súng không?”

Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ rồi bật mic: “Có rồi.”

Cô nói: “Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Trình độ chơi game của cô bình thường, phần lớn dựa vào Mạnh Dao mang theo.

Thỉnh thoảng cô cũng dành thời gian để xả stress.

Cậu sinh viên kia chơi rất giỏi, ngắm bắn xa cũng không có vấn đề gì.

Chơi một lúc, Nguyễn Khinh Họa đột nhiên cảm thấy…. trò này chơi có vẻ rất vui.

Cô bật mic đã quên tắt đi.

Đang chơi, có tiếng gõ cửa vang lên.

Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Giang Hoài Khiêm.

Hai người im lặng nhìn nhau.

Tai nghe truyền đến giọng nói của Mạnh Dao: “Khinh Họa mau giúp tớ một chút.’

Nguyễn Khinh Họa: “….”

Giang Hoài Khiêm nhìn hành động của cô, đến gần nhìn màn hình điện thoại của cô, không nhanh không chậm nói: “Không buồn ngủ sao?”

Anh dừng lại, hôn lên má cô, bình tĩnh nói: “Em lừa anh?”

“…..”