Vốn dĩ Giang Vụ đã không ngủ được, anh vừa mới bò dậy ngồi bên cạnh cửa sổ thì nghe thấy tiếng xe ở dưới tầng.
Không bao lâu sau tiếng bước chân vội vàng dừng lại, cửa phòng anh bị gõ nhẹ hai cái.
Giang Vụ xoa nhẹ lồng ngực, tần xuất đập của trái tim anh vẫn còn rất nhanh chừa hề giảm bớt, anh mở cửa ra.
Giây tiếp theo anh đã bị người ta ôm vào trong ngực, bị vây giữa cánh cửa và người đó.
Hơi thở hỗn loạn lại mang theo mùi rượu quen thuộc xâm nhập vào trong mũi Giang Vụ, Ninh Gia Hàng vùi đầu cậu vào cần cổ của anh, mái tóc cọ cọ lên xương quai xanh như muốn thay chủ nhân chạm vào trái tim của người đó.
Giang Vụ dùng mặt chạm vào đỉnh đầu cậu, duỗi tay ôm lại cậu.
“Em không bỏ xuống được, vậy mà anh vẫn còn luôn trêu trọc em.” Ninh Gia Hàng ôm anh càng chặt hơn, trong giọng nói mang theo vài phần tủi thân.
“Hử?” Giang Vụ hơi sửng sốt, hai tay đỡ lấy bờ vai của cậu: “Ninh Gia Hàng, tôi là ai?”
“Anh, em sai rồi, em biết sai rồi.” Ninh Gia Hàng đè anh lên trên cửa, to gan vừa cắn lên chùy tai anh vừa nói.
“Em không nên có tình cảm như vậy với anh, nhưng mà em không thể kìm nén được nữa, em muốn nói cho anh biết nhưng em sợ anh sẽ thất vọng vì em, em rất khó chịu, em không bỏ xuống được, anh đừng chán ghét em, cầu xin anh, cầu xin anh.”
Giang Vụ ngơ ngác nhìn chằm chằm đứa nhỏ trên cổ anh, suy nghĩ của anh bị lời nói của cậu làm cho chấn động tạm thời không hoạt động được.
Ninh Gia Hàng nhắm hai mắt cọ cọ lên mặt anh yên lặng chờ phán quyết.
Hốc mắt Giang Vụ nóng lên, trong lòng anh thầm mắng vài câu ngu ngốc sau đó cuốc cùng cũng không nhịn được mà cúi xuống hôn lên khóe miệng của cậu.
Nụ hôn này cũng đủ cẩn thận, cũng đủ để truyền đạt tin tức cho Ninh Gia Hàng.
Giang Vụ vừa định mở miệng thì lại bị nụ hôm vừa hung ác vừa tàn bạo của Ninh Gia Hàng cuốn lấy.
Nụ hôn sâu vô vùng nghiêm túc, anh chống lên trán Ninh Gia Hàng thở dốc, còn người kia thì cười đến thoải mái sau đó cởi áo ngủ của anh rồi bế anh lên đè anh trên giường.
Giang Vụ thực sự bị cậu mượn rượu làm loạn, nhưng mà khi môi anh bị cắn đến tê rần anh mới khẽ đẩy đầu cậu ra.
Ninh Gia Hàng cười cười với anh, sau khi cởi quần hai người ra lại đè lên anh lần nữa, cậu dùng JJ nóng rực của mình đè lên trên người anh.
Giang Vụ bị kích thích đến mức không dám nhìn cậu, Ninh Gia Hàng bắt lấy hai tay anh giữ chặt bên sườn, cậu cúi đầu tỉ mỉ liếm lên cánh môi của anh.
“Giờ em có chết cũng viên mãn.”
“Không cần nói bậy.” Giang Vụ nhẹ nhàng cắn một ngụm lên môi dưới của cậu, “Gần đây em cũng không thèm để ý đến anh, có phải muốn từ bỏ rồi không?”
Ninh Gia Hàng hơi ngừng lại, vẻ mặt vừa thành khẩn lại vừa tủi thân: “Đúng vậy, em không muốn làm anh khó xử. Nhưng em lại không bỏ xuống được lại trở về tìm anh. Em thật sự sắp chết, em khong lại gần anh thì anh cũng không thèm để ý đến em.”
“Kỳ thật không có anh em nhà nào lại ở chung giống như chúng ta, không phải anh không cảm thấy kỳ lạ, anh chỉ cho rằng khi còn nhỏ em khá cô độc đã quen chơi với anh như vậy nên cũng không dám nghĩ nhiều.”
“Không phải chơi, là em thích.”
Giang Vụ bị cậu ấn tay xuống làm cho không thể cử động, đành phải dùng hạ thân cọ sát cậu yên lặng mà trấn an con cún lớn của anh.
“Thực xin lỗi, là anh ngốc cho nên xem nhẹ rất nhiều thứ. Anh cho rằng em đã trưởng thành cũng nên có bạn gái rồi …… ưm……”
Ninh Gia Hàng dùng sức đè ép hai tiểu cầu của anh, “Em chỉ có thể cứng được với anh. Khi nào thì em muốn có bạn gái chứ?”
“Em và nữ sinh trong trường học kia... mẹ anh còn nói hôm nay còn thấy em chở nữ sinh đó…” Giang Vụ nghiêng mặt đi không muốn nhìn cậu.
“Anh trai ghen, em thấy thật vui.”
Ninh Gia Hàng nở nụ cười, buông tay anh ra rồi ôm lấy anh hôn môi.
“Em đi diễn kịch không dám nói cho anh. Vốn nữ sinh trong câu lạc bộ kịch muốn tìm anh diễn nhân vật đó, xin em rất nhiều lần, em từ chối vài lần lại sợ cô ấy chưa bỏ ý định mà đi tìm anh nên em tự đi diễn. Anh đừng có đi làm cái đó, cô ấy có âm mưu muốn quấy rồi anh đó.”
“Người ta có mưu đồ quấy rối em hả.” Giang Vụ dở khóc dở cười nên cũng lười nói với cậu bản thân mình cũng đi xem vở kịch đó.
“Hôm nay trừ Chu Dục và Phan Tống em không gặp ai hết, dì Dương nói oan em,” Ninh Gia Hàng vẫn là sợ anh hiểu lầm nên giọng điệu trở nên vô cùng nghiêm túc “Thật sự không có.”
Đôi mắt Giang Vụ đầy ý cười “Em nói Phan Tống hả? Chắc mẹ anh nhận nhầm cậu tha thành con gái, dù sao thì cậu ta cũng quá xinh đẹp rồi.”
Ninh Gia Hàng cau mày xoa xoa mặt anh, “Không được nhìn cậu ta.”
“Em đẹp nhất.” Giang Vụ hôn lên cằm cậu một cái.
Ninh Gia Hàng ôm anh nằm nghiêng, một tay xoa xoa gốc rễ non mềm của cậu.
“Anh có biết nguyện vọng sinh nhật trong năm năm vừa qua đều là cùng một cái hay không.”
“Anh yêu thương em như vậy, nhưng em vẫn sợ em muốn anh không thể cho, thứ em muốn cho anh lại không cần.”
“Anh, em muốn tình cảm thật sự của anh. Em muốn anh yêu em.”
“Cho, đều cho,” Giang Vụ thấp thở gấp cầm lấy tay cậu: “Anh trai yêu em.”