Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng cùng nhau đến khách sạn tham gia tiệc đính hôn.
Nhà họ Thẩm và nhà Hoàng Phủ kết thông gia, tất cả các nhân vật có tiếng tăm trong thành phố đều được mời đến, bên trong phòng tiệc ánh đèn sáng ngời, khách khứa với những bộ trang phục trang trọng đang tụ thành tốp ba tốp năm nói chuyện đùa giỡn với nhau.
Lúc Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng đến, toàn bộ sảnh tiệc liền yên tĩnh trong chớp mắt.
Ánh đèn tập trung vào cửa ra vào.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Vọng xuất hiện công khai trong buổi tiệc xã giao sau vụ tai nạn xe kia.
Tóc đen ngắn được chải chuốt kỹ lưỡng gọn gàng ra sau, khuôn mặt anh tuấn mà bức người hoàn toàn được khoe bày ra. Lễ phục màu đen càng làm nổi bật dáng người cao ráo của anh, hai chân thẳng tắp khỏe khoắn, giày da bóng loáng bước đi trên thảm đỏ. Vụ tai nạn năm đó không thể phá hủy anh, ngược lại giống như sắt đá được ngâm trong nước lạnh, vẻ ngoài của anh càng thêm phần tuấn tú trưởng thành, khí thế hết sức kinh người.
Nhưng lúc anh cúi đầu nhìn sang người bên cạnh, ánh mắt lại ẩn chứa đầy sự dịu dàng vô biên.
Vị khách nào đó thốt lên: “Đây là cô dâu và chú rể sao?”
Cô gái đứng bên cạnh Thẩm Vọng mặc một bộ váy màu trắng ngọc trai, hai người đứng sóng vai nhau, chính xác là cặp đôi đẹp nhất thế giới, không còn nghi ngờ gì nữa.
Bị ánh đèn rực rỡ cùng cái nhìn của mọi người chiếu đến, tim Cố Sanh Sanh liền đập rộn lên.
Thẩm Vọng nắm chặt tay cô, có luồng nhiệt độ ấm áp truyền đến, Cố Sanh Sanh cố lấy lại bình tĩnh, nhưng không hiểu sao tim cô vẫn không khá hơn là bao.
Cố Sanh Sanh ôm cánh tay của Thẩm Vọng, đi theo sát phía sau anh, bước lên thảm đỏ được phủ đầy cánh hoa hồng, từng bước một tiếng vào sảnh tiệc.
Khi kinh ngạc cùng thán phục qua đi, mọi người liền như cá thấy ánh sáng, lần lượt tụ lại quanh hai người, thân thiết chào hỏi Thẩm Vọng, còn khen Cố Sanh Sanh hết lời.
Khách ở đây không ai là không biết Cố Sanh Sanh, nhưng đến lúc được gặp người thật vẫn không tránh khỏi xuýt xoa về nhan sắc của cô. Tuy nhiên có Thẩm Vọng bên cạnh, mọi người không dám làm gì quá lố, chỉ đơn giản là khen cô vài câu dễ nghe.
Lúc đầu Cố Sanh Sanh còn cảm thấy lạ lẫm, nhưng rồi dần dần cũng thấy nhàm chán trước những lời nịnh nọt dài liên miên bất tận này, cô chỉ gật đầu mỉm cười, tư thái cao quý mà lạnh lùng, khiến cặp mắt của những người đàn ông càng phát sáng hơn.
Mọi người cũng không dám quấy rầy Thẩm Vọng quá lâu, chào hỏi xong thì tự giác tản ra.
Cố Sanh Sanh nhẹ nhàng phẩy phẩy tay.
Thẩm Vọng thấy khuôn mặt nhỏ của cô hơi phiếm hồng thì nói: “Vừa rồi nhiều người quá, có phải làm em thấy chán không?”
Cố Sanh Sanh tủi thân hít mũi: “Vâng, mùi nước hoa nặng quá, khó ngửi chết được.”
Nhiều người vây quanh Thẩm Vọng như thế, Thẩm Vọng đã không nhìn cô hơn 10 phút rồi. Cố Sanh Sanh tựa như chú mèo con nũng nịu, bổ sung thêm một câu: “Em mỏi chân.”
Thẩm Vọng nhìn Cố Sanh Sanh một lát, cuối cùng cũng nhận ra là cô đang làm nũng. Anh lấy một ly nước trái cây trên khay của nhân viên phục vụ rồi đưa cho Cố Sanh Sanh: “Có thể cố gắng thêm một chút nữa không? Bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu đâu.”
Cố Sanh Sanh uống hai hớp nước lê tuyết: “Em chỉ có thể chịu đựng thêm nửa tiếng nữa thôi.”
Thẩm Vọng lấy khăn tay lau miệng cho Cố Sanh Sanh, thấp giọng khen cô: “Ngoan lắm.”
Khuôn mặt nhỏ của Cố Sanh Sanh lập tức tỏa sáng lấp lánh, bây giờ có bảo cô kiên trì 3 ngày 3 đêm cũng không thành vấn đề.
Một đoạn tiểu tiết ngắn ngủi diễn ra trong khoảng 5 phút, vào mắt mọi người lại biến thành chuyện động trời.
Trước kia đã từng có không biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư khuê các âm thầm bật đèn xanh với Thẩm Vọng, cộng thêm Hoàng Phủ Du Du cuồng nhiệt theo đuổi, cuối cùng đều bị anh lạnh lùng phân cách rạch ròi. Nhìn khung cảnh tương phản mạnh liệt trước mắt, ôi, thật đau lòng biết bao…
Diễn đàn hóng chuyện nào đó bỗng nhiên lọt ra một topic mới: “Là thật! Vợ chồng boss là có thật!”
“Mọi người nghe tôi nói này! Đêm nay tôi đến tham dự một bữa tiệc, gặp được Cố Sanh Sanh và boss đại nhân đó! Aaaaaa!”
Topic lập tức được đẩy lên cao: “Có thể thấy chủ thớt cũng là bạch phú mỹ, mau kể đi nào!”
“Vc có đường mới hả? Chủ thớt nói nhanh đi, tối nay tôi ngủ ở topic này luôn!”
“Boss hàng thật cao bao nhiêu vậy? Hợp với Cố Sanh Sanh không?!”
“Chủ thớt đâu rồi? Chủ thớt ơi? Mau trở lại đi!”
Chủ topic: “Về rồi đây, mới vừa bị mẹ kéo đi chào hỏi người quen của bà ấy. Mọi người đừng nóng, nghe tôi từ từ kể này! Hai người rất ngọt, rất xứng đôi! Boss đại nhân dùng khăn tay lau miệng cho Cố Sanh Sanh đó! Aaaaaa dịu dàng chết tôi rồi!”
Chủ topic: “Boss đại nhân cao lắm, không thể nào là 1m88, cảm giác như chỉ dùng một tay cũng có thể đè được Cố Sanh Sanh lên tường rồi. Người thật đẹp trai hơn trong ảnh, 360 độ không góc chết, tóm lại là một đôi trời sinh với Cố Sanh Sanh!”
Chủ topic: “Boss cười rồi! Anh ấy vừa nhìn Cố Sanh Sanh vừa cười đó! Suýt chút nữa bỏ mạng tại chỗ luôn mẹ ơi.”
“Tôi cũng chết tại chỗ! Tôi muốn nhìn thấy boss cười aaaa.”
“Chủ thớt tiếp tục viết bài mới đi! Cô là phóng viên tiền tuyến của chúng tôi đó!”
“Đè chết tôi.”
…
Bữa tiệc đính hôn dường như trở thành của Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh, hai người tiếp xong một đám khách khứa, người bên nhà Hoàng Phủ mới từ từ đến nơi.
Thẩm Vọng hạ giọng nhắc nhở Cố Sanh Sanh: “Người đó là Hoàng Phủ phu nhân, chúng ta đến chào một tiếng đi.”
Cuối cùng người bên nhà mẹ đẻ của cô dâu cũng xuất hiện rồi. Cố Sanh Sanh lên tinh thần, kéo Thẩm Vọng đi thẳng về phía cửa chính.
Thẩm Vọng tuy trẻ tuổi, nhưng khí thế trên người lại cực kỳ nổi bật, vả lại anh còn có một khuôn mặt đẹp trai vượt trội, đứng giữa một đám thương nhân trên 50 tuổi chẳng khác nào hạc giữa bầy gà.
Hoàng Phủ Tĩnh kín đáo đánh giá Thẩm Vọng một lượt, thấy cặp mắt anh trầm tĩnh, hai chân thẳng tắp mạnh mẽ, trong lòng càng thấy chua chát hơn. Nhưng ngoài mặt bà vẫn mỉm cười lịch sự, chờ vợ chồng Thẩm Vọng đến gần.
Bà ân cần hỏi thăm sức khỏe của anh: “Ngày trước Thẩm tiên sinh gặp tai nạn nằm viện, tôi lại đang ở nước ngoài, không đến thăm được, cho nên vẫn luôn rất lo lắng cho cậu.”
Hoàng Phủ phu nhân nhìn Cố Sanh Sanh, hỏi: “Người này là Thẩm phu nhân phải không?”
Hôm nay Cố Sanh Sanh mặc chiếc đầm màu trắng ngọc trai, khuôn mặt tuyệt sắc không chút phấn, chỉ tô một lớp son môi mỏng manh. Nhìn từ xa đã thấy rất xinh đẹp rồi, khi khoảng cách được rút gọn, nhan sắc của cô càng khiến cho trái tim con người rung rinh hơn.
Chút hi vọng mà Hoàng Phủ Tĩnh ấp ủ trong lòng vì con gái lập tức bị khuôn mặt mỹ miều này đánh tan không còn sót lại chút gì. Bà thở dài trong lòng, nói: “Thẩm phu nhân quả nhiên không phụ với danh xưng, đứng với Thẩm tiên sinh đẹp đôi hết sức.”
Cố Sanh Sanh dựa vào Thẩm Vọng, không đáp lại bà, hệt như con mèo bị chủ chiều hư.
Thẩm Vọng hiểu ý, anh chào Hoàng Phủ phu nhân rồi rời đi.
Hoàng Phủ Tĩnh không hề biết kiểu hờ hững thờ ơ này có nghĩa là gì, huống hồ bà đã từng coi Thẩm Vọng là con rể tương lai, sắc mặt liền không khỏi xấu đi.
Cố Sanh Sanh cũng không vui, cô kéo Thẩm Vọng đến một góc vắng người rồi nói: “Anh để ý bà ta làm gì? Em ghét bà ta.”
Khó thấy có lúc Cố Sanh Sanh bảo ghét ai đó, vả lại người ta còn mới khen cô đẹp xong, Thẩm Vọng cười đáp lại: “Sao thế?”
Cố Sanh Sanh hừ một tiếng: “Anh quên lúc trước anh bị tai nạn, thái độ của Hoàng Phủ gia như thế nào rồi hả?”
Trong quá khứ, Thẩm Vọng và Hoàng Phủ Du Du gần như đi đến bước đính hôn, Hoàng Phủ gia đã cực kỳ tâng bốc vị con rể quý này. Nhưng đến lúc anh gặp chuyện, Hoàng Phủ gia liền đưa Hoàng Phủ Du Du ra nước ngoài, giống như chỉ sợ không kịp cắt đứt mọi quan hệ với Thẩm Vọng vậy. Tuy nói tìm lợi tránh hại, xem xét thời thế là bản tính của thương nhân, cũng là bản tính của một người làm mẹ, nhưng Cố Sanh Sanh vẫn không thể nào thông cảm cho Hoàng Phủ phu nhân kia dù chỉ là một chút.
Cố Sanh Sanh bênh vực anh không chút giấu diếm. Khóe môi Thẩm Vọng mặc dù đã cong lên đến tận mang tai nhưng vẫn cố kiềm chế lại, anh nhắc Cố Sanh Sanh: “Em không thích bà ấy cũng phải lễ phép một chút, ông nội đang nhìn em đó.”
Cố Sanh Sanh hít một hơi, lập tức nặn ra nụ cười ngọt ngào, nhìn theo tầm mắt của Thẩm Vọng.
Ông cụ Thẩm ngồi trên xe lăn, đang nói chuyện với vợ chồng nhà Hoàng Phủ, không hề nhìn qua bên này.
Cố Sanh Sanh giãy nãy: “Anh lại gạt em!”
Thẩm Vọng đã quá quen với kỹ năng lật mặt trong một giây của Cố Sanh Sanh, anh làm như không có gì, lấy cho cô một cái bánh nhỏ trên bàn ăn: “Lót bụng đi, đêm nay còn dài lắm.”
Bánh tart mâm xôi được chia thành mấy miếng nhỏ, phòng trường hợp khách nữ sợ trôi mất son môi — mặc dù ở những dịp như thế này bọn họ thường chẳng ăn uống bao nhiêu.
Cố Sanh Sanh ăn một miếng bánh tart mâm xôi và bánh su kem nhỏ, sau lại nếm tiếp món trứng cá tầm quý giá, cuối cùng nghẹn ngào uống hết một ly nước lê tuyết mới đẩy lùi được vị tanh trong miệng.
Cố Sanh Sanh bảo Thẩm Vọng lấy nước trái cây cho cô: “Không được rồi, em phải uống thêm một ly nữa, miệng em tanh quá.”
Thẩm Vọng lên tiếng: “Sẽ mập đó.”
Cố Sanh Sanh lạnh lùng: “Anh dám nói em béo à! Có phải anh chán em rồi không?”
Thẩm Vọng im lặng nhìn cô.
Cố Sanh Sanh lờ mờ nhớ lại sáng nay cô vừa ép Thẩm Vọng thề độc, hừng hực khí thế bắt anh phải giám sát mình giảm cân. Cô hậm hực đặt ly xuống, cầm một quả cherry cho vào miệng.
Mùi tanh liền được hương vị chua chua ngọt ngọt hòa tan.
Thấy quai hàm trắng nõn của Cố Sanh Sanh động đậy, Thẩm Vọng ngứa tay, muốn nhéo gò má phúng phính của cô một cái.
Chưa kịp biến suy nghĩ thành hành động, đám người ông cụ Thẩm bên kia đã nhìn thấy hai người.
Chu Vị đẩy ông cụ qua, tinh thần của ông trông có vẻ khá tốt. Vợ chồng Hoàng Phủ cũng đi theo bên cạnh.
Trong chớp mắt, một đám người đã tiến đến nơi.
Ông cụ Thẩm hớn hở giới thiệu với vợ chồng nhà Hoàng Phủ: “Hai người chưa gặp qua đúng không? Đây là Sanh Sanh, cháu dâu lớn của ta. Sanh Sanh, chào ông bà thông gia đi.”
Thật ra là vừa gặp rồi, nhưng không ai muốn nói ra sự thật này.
Hai mắt Cố Sanh Sanh không ngừng dò xét vợ chồng Hoàng Phủ.
Hoàng Phủ phu nhân đã từng thấy qua, diện mạo bình thường, uy nghiêm cao quý, chồng bà Ngô Quân thì nhã nhặn tuấn tú, nụ cười trên mặt cực kỳ khiêm tốn. Đây là một minh họa điển hình cho một tổ hợp nữ mạnh nam yếu. Chỉ nhìn vẻ ngoài, có thể thấy Hoàng Phủ Du Du thừa hưởng khá nhiều ưu điểm của cha cô, ắt hẳn đây cũng là nguyên nhân mà Ngô Quân có thể ở rể được ở nhà Hoàng Phủ.
Cố Sanh Sanh nhìn ra sau lưng bọn họ, chỉ có trợ lý đi theo. Chợt cô nhận ra cô dâu Hoàng Phủ Du Du đêm nay chưa hề lộ mặt.
Ông cụ Thẩm vui vẻ nói: “Sanh Sanh, nói gì đi cháu. Sao tối nay im lặng thế?”
Cố Sanh Sanh mỉm cười yếu ớt, liếc mắt Thẩm Vọng, cặp mắt to tròn ngập nước hơi mở to ra, bên trong như viết hai chữ “cứu mạng”.
Thẩm Vọng vẫn luôn thản nhiên đứng một bên cuối cùng cũng chịu lên tiếng, anh lễ phép chào hỏi Hoàng Phủ phu nhân, lại đưa tay lên vén sợi tóc rũ xuống bên mặt Cố Sanh Sanh, dịu dàng nói: “Đây là Hoàng Phủ phu nhân và chồng của bà ấy.”
Ngón tay của Thẩm Vọng lướt nhẹ qua môi cô.
Động tác cực kỳ nhanh nhẹn, người ngoài nhìn vào chắc là chỉ thấy được Thẩm Vọng đang đặt tay ở một bên mặt của cô.
Thẩm Vọng thả tay xuống, lòng bàn tay có thêm một viên hạt cherry tròn tròn.
Cố Sanh Sanh thở phào, nở nụ cười ngọt ngào đầy tự tin: “Chào Hoàng Phủ phu nhân, chào Hoàng Phủ tiên sinh ạ.”
Hoàng Phủ phu nhân thận trọng gật đầu một cái, còn Ngô Quân thì nói: “Thẩm phu nhân bên ngoài đẹp hơn trên TV rất nhiều, vừa ngây thơ vừa đáng yêu, hai người đúng là trai tài gái sắc.”
Ông cụ Thẩm cười ha ha: “Chứ còn gì nữa! Thẩm Vọng của chúng ta cưới được bảo bối mà.”
Cố Sanh Sanh lén nhìn Thẩm Vọng, trước ánh mắt chăm chú của anh, hai người nhìn nhau cười một cái.
Một màn lọt vào mắt Hoàng Phủ Tĩnh, càng thấy chướng mắt hơn.
Ngô Quân nói: “Du Du nhà chúng tôi từ nhỏ đã bị chiều hư, thỉnh thoảng hay cáu kỉnh, tương lai sẽ trở thành người một nhà với mọi người, Thẩm phu nhân đừng chấp nhặt với con bé nhé.”
Ngữ điệu của ông rất khiêm tốn, nhưng nội dung lại khiến cho người ta có chút nghe không lọt tai.
Cố Sanh Sanh còn không biết phải trả lời như thế nào, Thẩm Vọng đã nói giúp cô: “Chỉ cần cô ấy không chọc Sanh Sanh, tự nhiên sẽ không có ai chấp nhặt với cô ấy.”
Nụ cười trên mặt Ngô Quân liền cứng đờ.
Ông cụ Thẩm cười giảng hòa: “Sanh Sanh nhỏ tuổi, người trong nhà đều rất chiều chuộng con bé. Nhưng mà tính cách của nó rất tốt, mắt nhìn cũng tốt, sau này nhất định sẽ sống hòa hợp với Du Du thôi.”
Ông cụ Thẩm vừa cười vừa nói chuyện với Hoàng Phủ Tĩnh, bầu không khí dần dần được xoa dịu đi. Chỉ là không ai để ý đến Ngô Quân nữa.
Lúc này đại đa số khách khứa đều đã có mặt, lần lượt đến chào hỏi chúc mừng, ông cụ Thẩm và vợ chồng nhà Hoàng Phủ đứng một chỗ tiếp khách, Cố Sanh Sanh kéo tay Thẩm Vọng, đi theo bên cạnh ông cụ Thẩm giúp tiếp đón.
Việc Cố Sanh Sanh phải làm chỉ là mỉm cười gật đầu, đón nhận ánh mắt kinh ngạc và lời khen của khách, xương quai hàm của cô vì cười mà sắp rơi ra đến nơi.
Khách đi khách đến như mây, cuối cùng là người của Tạ gia. Lúc đám người nhà họ Tạ lên sàn, cả sảnh tiệc liền có tiếng xôn xao. Cuối cùng Cố Sanh Sanh cũng được thấy chị em Tạ gia trong truyền thuyết, quả nhiên đều là những tượng đài nhan sắc, mỗi người một vẻ, có điều chiều cao của ai cũng cực kỳ nổi bật.
Chàng trai dẫn đầu có đôi mắt hẹp dài, khí thế xuất chúng trầm ổn, khá giống với Thẩm Vọng: “Ông nội và bà nội cháu đang ở nước ngoài, ông bà bảo anh em chúng cháu đại diện đến chung vui, chúc mừng Thẩm gia và Hoàng Phủ gia thông gia ạ.”
“Tốt tốt tốt.” Ông cụ Thẩm cười đến không ngậm được mồm, khen từng người trong đám Tạ gia.
Ông cụ Thẩm quần quật cả một đời để đánh đổi cơ đồ, tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời ông có lẽ là dòng dõi không đông đúc, con cháu bất hòa. Mỗi lần nhìn thấy mấy đứa cháu xinh đẹp nhà họ Tạ là trong lòng lại thèm thuồng không thôi.
Đám người nhà họ Tạ tản dần ra, thời gian cách lúc cử hành nghi thức đính hôn chỉ còn nửa tiếng, nhưng vẫn chưa thấy hai nhân vật chính của buổi lễ đâu.
Có vị khách bắt đầu nhận ra sự bất thường, nhỏ giọng bàn tán với nhau: “Sao cô dâu chú rể đêm nay còn chưa xuất hiện nữa vậy?”
“Chắc là tiểu thư Hoàng Phủ…”
“Nhìn kìa nhìn kìa, người kia tìm ông cụ Thẩm nói gì đó, có phải Thẩm Đình Sâm lại bỏ chạy rồi không?”
Âm thanh xì xào bàn luận từ một góc hẻo lánh vang lên, ánh mắt như có như không liếc về phía chủ nhân của buổi tiệc đính hôn.
Trợ lý khom người nói gì đó với ông cụ Thẩm, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ai cũng có vẻ mặt như hóng hớt chuyện lề đường.
Sắc mặt ông cụ Thẩm không hề thay đổi, tiếp tục nói chuyện vui vẻ với Hoàng Phủ Tĩnh.
Nếu không phải được tận tai nghe trợ lý báo tin, Cố Sanh Sanh còn tưởng anh ta vừa nói một câu gì đó kiểu như thời tiết hôm nay đẹp quá, chứ không phải là chuyện Thẩm Đình Sâm và Hoàng Phủ Du Du cùng nhau biến mất không thấy tăm hơi.
Qua vài phút sau, quản gia đến nói đã tới giờ uống thuốc, sau đó đưa ông cụ Thẩm trở về phòng nghỉ.
Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh đi theo sát phía sau. Vừa ra khỏi sảnh tiệc náo nhiệt, những ánh mắt lúc nào cũng dán chặt trên người mình biến mất, Cố Sanh Sanh mới thở phào nhẹ nhõm, về đến phòng nghỉ, ông cụ Thẩm liền nổi trận lôi đình.
“Tìm nó về ngay!” Ông cụ Thẩm đập mạnh lên tay vịn xe lăn, “Phái người đi tìm khụ khụ…”
Cố Sanh Sanh vội vàng vỗ lưng cho ông cụ Thẩm, Thẩm Vọng cũng bước đến, nhận ly nước từ tay quản gia, đưa cho ông cụ.
Ông cụ Thẩm ho một trận dữ dội, đẩy tay và nước của Thẩm Vọng ra: “Cháu… cháu đi đi, dù có lên trời hay xuống đất cũng phải trói nó mang về đây!”
Cố Sanh Sanh nhìn Thẩm Vọng một lát rồi nhanh nhẹn bưng ly nước: “Ông nội đừng nóng, uống chút nước trước đã.”
Ông cụ Thẩm thấy Cố Sanh Sanh thì không thể nào tức giận được nữa, ông chỉ lắc cái đầu hoa râm, từ chối uống nước. Hơi thở khô khan phát ra từ lồng ngực già yếu của ông nghe giống như một cái ống thổi cũ.
Cố Sanh Sanh hoảng sợ: “Ông… ông nội ơi, ông uống nước đi, đừng tức giận nữa mà!”
Ông cụ Thẩm lắc đầu: “Mặt mũi cả đời ta hôm nay vứt hết mất rồi, chết đi chứ sống làm gì nữa…”
Nước mắt từ trong đôi mắt to tròn của Cố Sanh Sanh rơi ra.
Thẩm Vọng nhíu mày, anh ôm Cố Sanh Sanh vào lòng, lúc này mới lên tiếng: “Chuyện này cháu sẽ xử lý. Ông dọa Sanh Sanh sợ rồi đó.”
Ông cụ Thẩm nghe vậy liền mở to hai mắt, thấy vành mắt của Cố Sanh Sanh đều đỏ hết lên. Ông cố ngồi thẳng dậy, nhưng nghĩ đến cục diện rối rắm ngoài kia, lại than thở một câu: “Sanh Sanh à, đời này của ông nội nuôi ra được một đám cháu bất hiếu, chỉ có cháu là ngoan ngoãn nhất. Sau này mấy thứ đồ cổ lỗ sĩ của ông đều để lại cho cháu hết…”
Cố Sanh Sanh nghẹn ngào đáp: “Đầu bếp làm bánh ngọt cũng phải cho cháu.”
Cuối cùng ông cụ Thẩm và Cố Sanh Sanh ký kết thỏa thuận, trong tương lai Cố Sanh Sanh sẽ được thừa kế đầu bếp ở nhà cũ và một vạc cá vàng của ông.
Cố Sanh Sanh lúc này mới nín khóc mỉm cười.
Ông cụ Thẩm nói với Thẩm Vọng: “Bây giờ có thể đi lôi thằng nhóc thối kia về đây được chưa? Tìm nó về rồi thì bắt đầu lễ đính hôn ngay lập tức!”
Thẩm Vọng nhàn nhạt đáp: “Lễ đính hôn đúng giờ cử hành, chắc chắn nó sẽ đến.”