Tịch Lan Vi ngồi quỳ ở bên bàn, lẳng lặng viết từng nét bút. Hoắc Trinh trầm xuống một hơi, chăm chú nhìn sườn mặt nàng, da thịt tuyết trắng hơi hơi phiếm hồng gần hắn trong gang tấc, cảnh đẹp ý vui, bộ dáng thuận theo càng làm hai mắt hắn đau đớn.
Hắn chỉ cảm thấy, người trước mắt vốn nên ở trong vương phủ của hắn, muốn viết cái gì cũng nên là cho hắn xem, mà không phải là cho huynh trưởng của hắn.
Ánh mắt Hoắc Kỳ vẫn luôn dừng ở dưới ngòi bút của Tịch Lan Vi. Thời điểm nàng viết chữ luôn mang theo thần thái nghiêm túc, chữ viết xuống cũng luôn thanh tú xinh đẹp, dù xảy ra chuyện lớn cũng có thể khiến người ta bình tâm tĩnh khí mà xem.
"Tuy thần thiếp và Đỗ thị trở mặt, nhưng chưa từng hại hài tử của nàng ta, càng không có bản lĩnh mượn tay người khác hại hài tử của nàng ta." Nàng tạm dừng bút: "Thần thiếp có mấy câu muốn hỏi cung nữ này."
Hắn gật đầu đáp ứng, Tịch Lan Vi đứng thẳng người lên, mới vừa đi hai bước về phía Thanh Yên, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lại quay đầu, một lần nữa ngồi xuống viết: "Bệ hạ có thể khôi phục phân vị cho cung nữ này không ạ?"
"... Cái gì?" Hoắc Kỳ nghe xong, lấy làm kinh ngạc, chưa bao giờ nghe qua yêu cầu như vậy, kinh ngạc là bình thường. Việc khôi phục phân vị cho phi tần là việc thường thấy, nhưng chưa bao giờ nghe nói khôi phục phân vị cho cung nữ. Chỉ cảm thấy nàng yêu cầu kỳ quái, nhưng cũng không phải việc khó, hắn gật đầu đáp ứng: "Có thể."
Vì thế Tịch Lan Vi mỉm cười gật đầu, lại đứng dậy, đi đến trước mặt Thanh Yên, liếc nhìn nàng ta, khẩu khí chậm rãi: "Bệ hạ khôi phục phân vị vốn nên có của ngươi."
Nàng vừa động khẩu hình, Thanh Hòa rất nhanh nói ra thay nàng, Thanh Yên bỗng nhiên sửng sốt.
Thanh Hòa tiếp tục nói: "Vệ thị được an táng theo lễ của chính lục phẩm Tài tử, tính ra, ngươi nên là điển thị."
Tịch Lan Vi thong thả ung dung mà nói rõ thân phận hiện tại của nàng ta, thần sắc hơi hòa hoãn, trên mặt chứa nét tươi cười: "Ngươi ở Quân Sơn chờ bệ hạ đã bao lâu?"
Thanh Yên nâng đầu, lẩm bẩm trả lời: "Buổi sáng hôm nay vừa đến ạ."
"À..." Tịch Lan Vi gật đầu, Thanh Hòa theo biểu tình của nàng, thay nàng "À" một tiếng, rồi lại nói tiếp: "Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
Thanh Yên giật mình: "Nô tỳ mười tám tuổi..."
Tiếp theo liền nghe được Thanh Hòa nhẹ cười một tiếng: "Bằng tuổi ta... À, bằng tuổi Mỹ nhân nương tử."
Thật ra truyền lời nhanh quá, suýt nữa đã quên đổi xưng hô. Cũng không sao, mọi người trong điện đều biết miệng Tịch Lan Vi không thể nói, dựa vào hai tỳ nữ này nói chuyện thay nàng, ngẫu nhiên nhầm lẫn cũng sẽ không có người nào đi truy cứu.
Thanh Hòa nghiêm túc quan sát Tịch Lan Vi khẽ động khẩu hình, lại hỏi: "Tới từ Vệ gia?"
Thanh Yên lại ngẩn ra, thần sắc có vẻ rất suy yếu, lại bị đông một câu tây một câu, hỏi chuyện không đầu không đuôi làm cho nàng ta thêm một chút lo sợ, có vẻ như phản ứng không kịp: "Vâng..."
Vỏn vẹn một chữ, giọng nói của nàng ta còn chưa dứt, Tịch Lan Vi đột nhiên mở ra tươi cười nửa khắc chưa dừng lại mà xoay người sang chỗ khác, đi vài bước trở lại bên người Hoàng đế. Một lần nữa, nàng ngồi xuống, nghiêng đầu về một bên: "Bệ hạ cảm thấy như thế nào?"
Lần này nàng không viết, cũng không viết chữ ở trên tay hắn, Hoắc Kỳ khó tránh khỏi xem không hiểu, liền nhìn về phía Thanh Hòa.
Thanh Hòa vội vàng hành lễ: "Mỹ nhân nương tử hỏi... bệ hạ cảm thấy như thế nào? "
"Xuy." Hoắc Kỳ cười khẽ một tiếng, trong lòng biết nàng chỉ cái gì, cố tình không thuận theo ý nàng, bình thản nhìn nàng. Hai mắt vốn lạnh lẽo lại rõ ràng có thêm chút ấm áp: "Chờ nàng nói."
Làm cho Tịch Lan Vi nhịn không được trừng hắn một cái, quay đầu nhìn về phía Thanh Yên, còn phải tiếp tục làm phiền Thanh Hòa nói chuyện thay nàng: "Vệ thị là Gia Nhân Tử tuyển từ Ngô Tuân. Ngô Tuân đến Quân Sơn, ít nhất phải nửa tháng. Nhưng nửa tháng trước, trong cung đều chưa biết được ý chỉ đi tránh nóng, sao ngươi biết?"
"Cái này..." Trong đầu Thanh Yên ngây ngốc, cũng may rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, lập tức nói: "Nô tỳ cũng không biết... Chỉ là cũng ở trong cung đã nhiều năm, thấy năm nay thời tiết nóng nực, liền đoán rằng đại khái là muốn tới tránh nóng. Vì thế mới sớm khởi hành, một đường đuổi tới bên này, nghĩ như thế ở trên đường có thể nhìn thấy bệ hạ nên chờ một chút, cho dù đã muộn..." Nàng ta dùng hết sức cắn môi, gian nan nói: "Chính là liều chết cũng sẽ đến hành cung cầu kiến..."
Tịch Lan Vi hơi nhíu mày, ánh mắt giao với Hoắc Kỳ, thấy hắn đang cười, nhìn nàng, ý cười trên mặt như là đang nói: "Giải thích hợp lý như vậy, nàng thấy thế nào?"
...
Trước khi Tịch Lan Vi nói ra câu tiếp theo, Hoắc Trinh xoay người sang chỗ khác. Dưới chân đứng yên, hắn lạnh lùng liếc cung nữ đang quỳ trước mắt, thần sắc âm trầm đến mức làm mọi người đều không rét mà run: "Ngươi đến Quân Sơn bằng cách nào?"
Rốt cuộc bất đồng với giọng mềm nhẹ của Thanh Hòa vừa rồi, thanh âm của Hoắc Trinh làm Thanh Yên nhất thời co rúm một trận, vội đáp: "Đi bộ hết mấy ngày..."
"Đi bộ hết mấy ngày." Hoắc Trinh lặp lại bốn chữ này rồi cười khẽ một tiếng: "Từ Ngô Tuân đi bộ đến đây, từ đầu mùa xuân ngươi đã bắt đầu đi sao? Từ khi đó ngươi đã biết mùa hè năm nay sẽ đặc biệt nóng nực?"
Giọng nói càng thêm lạnh, cho dù nét tàn khốc trên mặt chỉ xuất hiện trong một chớp mắt liền biến mất không thấy, vẫn làm hô hấp của Thanh Yên loạn cả lên.
Thế nhưng hắn lại nói chuyện thay nàng?!
Kí ức kiếp trước khắc vào xương cốt khiến Tịch Lan Vi không thể không khiếp sợ, càng thêm cảm thấy người này thật sự kỳ quái... Trải qua một đời, nàng toàn tâm toàn ý gả cho hắn, trước thì hắn coi nàng là quân cờ, sau thì hắn coi nàng là đồ bỏ đi. Một đời này, nàng quả quyết huỷ hôn ước như vậy, hắn tội gì lại trước thì đưa vòng tay, sau thì che chở như vậy, mưu tính cái gì?!
Trong khi cân nhắc, một trận hít thở không thông, Tịch Lan Vi nghiêng mắt đánh giá thần sắc hoàng đế.
Hắn vẫn rất bình tĩnh, tựa như đang suy nghĩ sâu xa chuyện hậu cung làm cho người ta đau đầu này, chưa thấy có thái độ bất mãn gì với Hoắc Trinh và Tịch Lan Vi.
Thoáng yên tâm, một lần nữa Tịch Lan Vi nhìn về phía hai người trước mắt. Nhìn đến Hoắc Trinh, Thanh Yên đã rối loạn tâm trí, ánh mắt lập lòe mà hoảng loạn suy tư, làm thế nào để lấp liếm lời nói không khớp lúc trước.
"Ai an bài ngươi tới? " Hoắc Trinh tiếp tục ép hỏi, "Ai sai ngươi vu oan cho nàng ấy? "
Tiếng hắn chất vấn trầm thấp mà lạnh lẽo, quanh quẩn trong điện, mang theo một loại chính khí bức người.
Chính khí...
Khi cái này từ xẹt qua óc Tịch Lan Vi liền khiến nàng thiếu chút nữa nhịn không được cười tự giễu, tiện đà lại khiến nàng tự nói rõ ràng với bản thân: nàng không cần loại "chính khí" này, nàng không cần người này tới giúp nàng.
"Thanh Yên." Thanh âm của nữ tử lần thứ hai vang lên, lần này mở miệng chính là Thu Bạch. Tiếng nói của nàng ta so với Thanh Hòa nhiều hơn hai phần cứng rắn, nghe lực độ mạnh hơn.
Còn phần lời nói... Tất nhiên cũng là nói thay Tịch Lan Vi.
Trong giọng nói có thể tìm được một phần cười lạnh như ẩn như hiện, không có gì sai biệt với vẻ lạnh lẽo trên mặt Tịch Lan Vi: "Nếu ngươi "đi bộ hết mấy ngày ", giày không thể vẫn còn tám phần mới; còn nếu là một đường ngồi xe ngựa xóc nảy tới đây, búi tóc cũng không thể chỉnh tề như thế. Những điều này đều có thể không đề cập tới, nhưng đường đi tới hành cung đã sớm được giới nghiêm, ngươi lẻn tới nơi này như thế nào? Là thế gia nào có bản lĩnh, lại có lá gan lớn như vậy, dám sắp đặt ngươi làm chuyện này! "
"Không có!" Có lẽ là bị ép hỏi quá chặt, Thanh Yên đột nhiên nâng đầu, tiếng nói vốn nghẹn ngào, dùng sức càng có vẻ chói tai: "Không có... Là ta từng theo Tài tử nương tử tới đây, xem như quen thuộc đối với nơi này, nên biết cách tránh đi người như thế nào thôi! Quân Sơn lớn như vậy, người canh gác luôn sẽ có thời điểm sơ hở, ta chỉ cần vào được, lại tìm một chỗ trốn ở trong rừng là được."
Tuy thần sắc nàng ta hoảng loạn, nhưng lời nói vẫn có lý như cũ. Thần sắc Tịch Lan Vi âm trầm, bình tâm tĩnh khí mà chăm chú nhìn khuôn mặt nàng ta hồi lâu. Nỗ lực hồi tưởng một phen, nhớ tới bộ dáng cung nữ ở bên người Vệ thị — so ra, hiện giờ nhìn qua có thêm một chút tang thương, trái lại thật giống đi nhiều ngày đường đuổi tới đây.
"Được, coi như điều này nói thông." Thần thái Tịch Lan Vi vững vàng như cũ, Thu Bạch nói ra lời này thay nàng lại thiếu chút định lực, tiếng nói có chút run rẩy. Tịch Lan Vi nhàn nhạt quét mắt một cái, Thu Bạch nghẹn lại, nhìn về phía nàng, trong mắt rõ ràng thể hiện lo lắng.
"Dù điều này nói thông, trong sạch của Diên mỹ nhân cũng không phải ngươi muốn vấy bẩn là có thể vấy bẩn." Hoắc Trinh nói thay Tịch Lan Vi, Tịch Lan Vi quýnh lên, tuy "gầm lên" lại cũng chỉ có thể không ra tiếng động: "Không nhọc điện hạ nhiều lời! Ta sống hay chết cũng không liên quan tới điện hạ!"
"Không nhọc điện hạ nhiều lời..." Thu Bạch nói được một nửa lại nghẹn trong cổ họng không dám nói. Nàng thấy rõ ràng khẩu hình của Tịch Lan Vi, chỉ là lời này chớ nói nàng - một cung nữ nói ra không thích hợp, dù là chính miệng Tịch Lan Vi nói ra cũng không thích hợp.
Càng thêm cảm thấy so với Thanh Yên, Hoắc Trinh còn làm nàng tức giận hơn, ánh mắt Tịch Lan Vi lạnh lẽo nhìn khắp mặt Hoắc Trinh một lượt, cố gắng không để ý tới, tập trung vào giải quyết chuyện trước mắt.
Nàng nhìn về phía Thanh Yên, tươi cười chậm rãi nói: "Bệ hạ phục phân vị cung nữ mà ngươi nên có, ta sẽ ấn theo cung quy mà làm việc. Ngươi ở phân vị điển thị, mới vừa rồi, dưới tình thế cấp bách, trong xưng hô lại sơ hở rất nhiều, đó là bất kính. Người đâu, trước tiên kéo ra ngoài đánh hai mươi trượng."
Môi đỏ mọng của Tịch Lan Vi chuyển động nhẹ nhàng chậm chạp. Trong lòng Thu Bạch run sợ, mà sau khi nói dường như hít thở không thông, giống như chúng phi tần, đều kinh ngạc nhìn về phía hoàng đế.
Hoắc Kỳ tất nhiên cũng nghe rõ ràng lời này, liếc nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tịch Lan Vi, nhẹ giọng cười: "Hợp quy củ, làm theo ý Diên mỹ nhân."
Tịch Lan Vi mấp máy môi, gật đầu, hình như có ý cảm tạ. Quả thật, trước khi nói lời này nàng đã biết mười phần thì có tám phần là hoàng đế sẽ đáp ứng. Từ phản ứng vừa rồi, nàng liền biết trong chuyện này rốt cuộc là hắn hướng về nàng. Hình phạt này cũng không trái quy củ, lại không đến mức muốn mạng cung nữ này, với hắn mà nói, không khó khăn để đưa ra quyết định.
Vừa lúc đó, Tịch Lan Vi biết, khi người ta bị thương suy yếu, chưa nói tới bên trong dễ dàng dao động, suy nghĩ cũng càng chậm chạp. Đợi đến khi đánh xong lại mang vào hỏi chuyện, Thanh Yên sẽ càng khó phản ứng nhanh chóng, biên soạn lời lẽ để lấp liếm. Trăm ngàn chỗ sơ hở, trong lòng hoàng đế nghi ngờ càng sâu, với mình có lợi mà không có hại.
Nàng nghiền ngẫm đến minh bạch mới dám mở miệng. Lục cung vẫn kinh ngạc vì hoàng đế lại đáp ứng rồi. Giữa lúc bốn bề còn đang kinh ngạc, hoạn quan tùy ý tiến vào kéo Thanh Yên đi ra ngoài. Từ khi nhìn thấy hoàng đế gật đầu đáp ứng, sắc mặt Thanh Yên trở nên trắng bệch, hai tay bị hoạn quan bắt lấy, nhất thời cả người bị lôi đi, lập tức chửi ầm lên: "... Tiện nhân! Ngươi sát hại hoàng duệ, vu oan nương tử!"
"Nếu không phải vì muốn tra rõ ràng chuyện hoàng duệ, chỉ bằng lời này của ngươi, ta đánh chết ngươi cũng không quá đáng."
Khuôn mặt Tịch Lan Vi lạnh lùng mà nghe Thu Bạch dùng giọng điệu thích hợp nói xong, nhàn nhạt nhìn Thanh Yên tránh qua lại, tiện đà lại mắng còn to hơn: "Hồ ly tinh! Vào cung còn dây dưa với Việt Liêu Vương! Vệ nương tử bị chết oan! Đáng thương nàng ấy không có gia thế chống lưng, càng không có phiên vương tương trợ!"
"Đang." Một âm thanh kim loại đập vào mặt đất, Thanh Yên lại đột nhiên ngừng chửi bới. Tịch Lan Vi cả kinh, ngước mắt nhìn lại, lại thấy Thanh Yên mắt hạnh trừng to, gắt gao mà trừng mắt nhìn nàng, trước ngực có một mảng vết máu lan ra, càng lúc càng lớn, giây lát đã nhiễm đỏ nửa bên áo.
"Aaaa" mấy cung tần ngồi gần cửa phát ra tiếng la sắc nhọn, thêm nữa, toàn bộ trong điện đều lâm vào hỗn loạn. Tịch Lan Vi run rẩy, ánh mắt gắt gao mà dừng ở cái tiêu đâm nghiêng vào trên mặt đất kia. Đó là cái tiêu xuyên qua phía sau lưng, lại xuyên qua ngực Thanh Yên. Trên thân tiêu đã nhuộm đầy máu tươi, đâm trên mặt đất cách chỗ Thanh Yên nửa bước chân, ánh sáng chói mắt.
"Có thích khách!" Trong giây lát, bên ngoài truyền đến tiếng hô hoán. Trong điện, phi tần loạn thành một đoàn, trái lại phản ứng của nhóm cấm quân vẫn trầm ổn như cũ.
"Đang." Lại một tiếng trầm vang, lúc này thanh âm hỗn loạn đâm vào gỗ. Cái tiêu này phi mạnh qua ánh nến phía bên phải đại điện, tiêu phi đến, đồng thời ngọn đèn bên đó cũng tắt ngúm.
"Đừng sợ." Đầu vai run rẩy không ngừng bị người gắt gao ôm lấy, sau đó thanh âm của đế vương lại tăng thêm hai phần vang lên bên tai: "Đạp mái hiên phía tây mà đi, lục soát sau núi."
Tịch Lan Vi ngạc nhiên. Trong một vùng hỗn loạn, hắn vẫn có thể định thần, nghe rõ ràng tiếng bước chân kia.