Chút thủ đoạn này mà cũng dám đùa giỡn ở trước mặt Hoàng đế...
Tịch Lan Vi vừa cười nhạo ở trong lòng, vừa nghĩ mà có chút sợ hãi. Nếu thật sự ăn vào bị trúng độc sẽ xảy ra chuyện lớn, mặc dù Hoắc Kỳ tin nàng nhưng hậu cung đều biết Hoắc Kỳ ăn đồ ăn của nàng đưa tới mới bị trúng độc.
Nàng suy nghĩ chắc sẽ phải thay đổi một chút. Bây giờ ở phòng bếp nhỏ làm màn thầu thật tốt rồi chưng trên nồi, sau đó giao cho cung nữ ở phòng bếp nhìn, còn nàng thì tới Tuyên Thất Điện.
---
Nàng làm lại đồ ăn cũng không phí bao nhiêu thời gian, Ngô thị cũng vừa đến không lâu. Ở ngoài điện Tịch Lan Vi nghỉ chân chớp mắt một cái, thấy Ngô thị đang quỳ ở trong điện, bởi vì Hoàng đế cố tình lạnh nhạt không nói câu nào, nàng ta chột dạ sống lưng khẽ run.
Cất bước bước qua ngạch cửa, Lan Vi mắt nhìn thẳng về phía trước mà bước. Hoắc Kỳ nâng mắt thấy nàng trở lại nên hơi ngẩn ra, cũng không nói cái gì.
"Bệ hạ vạn phúc." Tịch Lan Vi cúi đầu một cái, rồi nàng quay đầu liếc Ngô cơ mang theo ý cười nhạo chào nàng ta một tiếng: "Ngô Cơ nương nương vạn an."
Phía sau cũng không để ý tới nàng, cho tới khi Tịch Lan Vi ngồi xuống bên người Hoắc Kỳ. Hoắc Kỳ mới liếc nàng, nhẹ nhàng hỏi: "Sao nàng đã trở lại?"
Tịch Lan Vi cười nhạt, đầu ngón tay viết ở trong lòng bàn tay hắn: "Tò mò."
Hắn khẽ cười có chút ý cười nhạo, Tịch Lan Vi làm như không để ý tới, quay đầu nhìn về phía Ngô thị.
Hoàng đế cũng nhìn về phía nàng ta, yên lặng một lát rồi nhàn nhạt nói: "Tự mình nói đi."
Ngô Cơ run run, đột nhiên ngực phập phồng hai cái rồi bình tĩnh trở lại, nàng ta định thần một hồi rồi mới nói: "Thần thiếp không biết bệ hạ truyền thần thiếp tới đây là có chuyện gì."
"Không biết?" Hoắc Kỳ cười, ngước mắt nhìn Viên Tự một cái, Viên Tự cầm chiếc dĩa nhỏ trên tay bước lên trước, Hoắc Kỳ lại nói: "Tay nghề Nghiên Uyển hoa làm trẫm ăn không tồi, nhưng ăn liên tiếp nhiều ngày nên cảm thấy ngán. Bây giờ ngươi nếm thử xem?"
Nghe câu đó nhất thời sắc mặt Ngô Cơ trắng bệch, cho dù nàng ta không thừa nhận nhưng cũng bị biểu tình hoảng loạn trên mặt bán đứng.
"Lá gan ngươi không nhỏ." Ánh mắt Hoắc Kỳ làm nàng ta có chút rùng mình, nhưng ý cười trên mặt vẫn còn: "Trẫm động vào Ngô gia, ngươi liền muốn mạng của trẫm? Nếu trẫm muốn tru di cửu tộc Ngô gia để trừ hậu hoạn thì sẽ ra sao?"
Hắn không có tức giận, mỗi chữ đều nói nhẹ nhàng, giống như đang cùng Ngô thị thương lượng một chuyện không có gì quan trọng vậy. Nhưng ý cười nhẹ nhàng kia chính Tịch Lan Vi nghe được giống như lưỡi dao ở trên băng lạnh, tim lại đập nhanh một hồi.
"Bệ hạ..." Ngô thị cực kỳ luống cuống, ngơ ngẩn mà ngẩng đầu, tiếp xúc ánh mắt với hắn mới tỉnh lại một chút, vội vàng nói: "Bệ hạ minh giám... thần thiếp, thần thiếp sao dám làm chuyện hành thích vua..."
Nàng ta ngừng lại một chút, ánh mắt cân nhắc, lập tức lại nói: "Bệ hạ không có con nối dõi... Nếu thần thiếp hành thích vua, mặc dù thành công... Cũng sẽ chọn một huynh đệ của bệ hạ kế vị, thân phận của thần thiếp với các phi tần khác sẽ xấu hổ..."
Mất công nàng ta có thể nghĩ được như vậy. Hoắc Kỳ nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta, không biết suy nghĩ cái gì nhưng ý cười lại tăng thêm hai phần: "Chọn huynh đệ kế vị? Nhị đệ sao?"
Tịch Lan Vi liếc nhìn hắn một cái: Có ý gì đây...
Nàng ngừng nhìn Ngô thị, trong lòng nghĩ lại từ đầu đến cuối, xác định không có lầm mới cười nói: "Xác thực thì Ngô Cơ nương nương không có hành thích vua."
Ngô thị sửng sốt, tuy kinh hãi với Tịch Lan Vi thay mình nói chuyện nhưng vẫn gật đầu liên tục: "Vâng... thần thiếp vạn lần cũng không dám..."
Chuyện vừa thay đổi, Tịch Lan Vi lạnh lùng cười: "Mà đó là vì muốn giết thần thiếp."
Ngô thị nghẹn lời nói lại.
"Ba món điểm tâm lại chọn hạ độc ở màn thầu, có thể thấy được người hạ độc biết bệ hạ nhất định sẽ ăn màn thầu." Tịch Lan Vi ngừng lời nói, gật đầu cười lại nói tiếp: "Có thể biết được chuyện đó thì cũng sẽ biết... mỗi ngày bệ hạ chỉ ăn một miếng nhỏ thôi."
Sắc mặt tái nhợt của Ngô thị trở nên phức tạp, thừa nhận hay không đều không đúng, tiến thoái lưỡng nan.
"Cho nên... nương nương không nghĩ sẽ hành thích vua thật, nương nương chỉ muốn cho bệ hạ trúng độc, làm thần thiếp thoát không khỏi can hệ này phải không?" Bất đắc dĩ Tịch Lan Vi nhìn nàng ta, cười khổ rồi lắc đầu: "Đáng tiếc, mắt thần thiếp nhìn rõ nên làm hỏng chuyện của nương nương rồi."
Trong chốc lát thân thể Ngô thị cứng lên, sau đó lời nói so với lúc trước thông minh hơn chút: "Dựa vào cái gì nói là ta làm... Trong cung người hận ngươi không phải chỉ có mình ta, ai biết được là người nào nổi lên sát tâm..."
Nếu không phải lúc này cảm thấy quá không thích hợp để bật cười thì Tịch Lan Vi thật sự không muốn nhịn cười. Nàng đánh giá nàng ta, ngạc nhiên nhẹ hỏi: "Vậy vừa rồi bệ hạ muốn nương nương nếm thử màn thầu, nương nương sợ cái gì? Nương nương bị cấm túc nhiều ngày, đột nhiên được Hoàng thượng gọi đến, bệ hạ nhớ khẩu vị của nương nương muốn nương nương nếm thử chút đồ ăn, không phải nương nương nên vui vẻ mới đúng sao?"
Ngô thị không còn lời nào để nói.
Ý cười trên mặt Tịch Lan Vi càng sâu, sau đó lại càng lạnh lùng nhìn Ngô thị. Nàng chỉ cảm thấy người này ngu xuẩn cực hạn, không có chút đáng thương nào.
"Thần thiếp chưa bao giờ muốn tìm phiền toái tới cho nương nương, cũng không nghĩ tìm phiền toái với Ngô gia." Lời nói của Tịch Lan Vi lạnh băng không hề có độ ấm, từng chữ một nói rõ với Ngô thị: "Từ đầu đến cuối, nhiều lắm là thần thiếp chỉ tính kế Hạ Nguyệt nhưng do trước đây nàng ta không chấp nhận được thần thiếp. Mà bây giờ nương nương một hai phải gán tội này ở trên đầu thần thiếp..."
Nàng chậm chạp thở phào: "Nếu hận thần thiếp như vậy, lại có bản lĩnh thò tay vào phòng bếp nhỏ của thần thiếp, vậy thì sao không trực tiếp hạ độc thần thiếp luôn? Nhất định phải muốn tính kế tới Tuyên Thất Điện..." Nàng cân nhắc một chút rồi cười nhạt nói tiếp: "Ha, xem ra nương nương không chỉ gán lỗi này ở trên đầu thần thiếp mà Ngô gia cũng muốn gán lỗi trên đầu Tịch gia sao?"
Sau đó Ngô thị ở Tuyên Thất Điện khóc đến tê tâm liệt phế, nhận tội chính mình hạ độc, lại cầu xin Hoắc Kỳ tin nàng ta việc này không có quan hệ tới Ngô gia.
Vì sao không muốn trực tiếp độc chết Tịch Lan Vi mà muốn tính kế tới Tuyên Thất Điện thì nàng ta lại khăng khăng chỉ muốn nói với Tịch Lan Vi.
Hoắc Kỳ nhìn về phía Tịch Lan Vi, nàng gật gật đầu: "Nếu đã là chuyện của thần thiếp thì hãy cho thần thiếp xử lý đi..."
---
Ngô thị bị áp giải về trong cung của mình đồng thời Lan Vi nghe được thái giám ở Y Dung Uyển tới bẩm báo nói thái giám ở phòng bếp thắt cổ tự vẫn.
Đó cũng chính là thái giám hạ độc.
Đại khái hắn không biết sự tình bên này, chỉ là trước đó có người an bài tốt muốn hắn thắt cổ tự vẫn. Nếu kế này thành thì người hạ độc đã chết, cũng không cần thẩm tra, Tịch Lan Vi liền không rõ ràng mà bị gánh tội danh.
Chỉ là đã chết như vậy, đỡ phải làm cho nàng tra ra người kia là ai. Nàng nhẹ nhàng thở ra, cùng cung nhân ngự tiền đi đến chỗ Ngô thị.
Ba thước lụa trắng, một ly rượu độc, một cây đao nhỏ... Tịch Lan Vi nhìn ba đồ vật này trong tay cung nhân, thầm nghĩ gần đây trong cung người bị ban chết thực sự không ít. Hậu cung sẽ không bình tĩnh, Ngô thị cũng không phải người cuối cùng, nhưng ít ra... Sau lần này, nàng có thể thanh tĩnh được một thời gian.
---
Sau khi Ngô thị trở lại cung của mình, một lần nữa chỉnh lại trang dung với y phục. Lúc Tịch Lan Vi gặp lại thì nàng ta đã mặc một bộ y phục đoan trang màu xanh ngọc. Trên y phục không có quá nhiều hoa văn, ở cổ tay áo điểm xuyến mấy đoá hoa tường vân ngụ ý cát tường, ống tay áo rộng, trên bộ y phục tinh tế thêu hình dáng phượng điểu bằng chỉ vàng, Tịch Lan Vi nhìn đến mức ngẩn ra.
"Kỳ quái sao? Vì cái gì ta lại mặc bộ y phục này." Ngô thị ngồi ngay ngắn trước bàn, nhẹ nhàng cười, rũ lông mi thấp xuống không nhìn qua nàng: "Ngươi nói ngươi biết sự khó xử của quý nữ thế gia, ngươi thật sự biết sao?"
Ngô thị khẽ nâng tay, chậm rãi nhấc ống tay áo thêu hoa văn lên, cười nói tiếp: "Căn bản ngươi không hiểu. Từ lúc ta bắt đầu hiểu chuyện thì đã biết mình phải gả cho ai, biết người trong nhà muốn ta làm Thái tử phi, làm Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Ta nghĩ cũng không sao cả, ngày ngày trưởng bối đều vô tình hay cố ý mà ở trước mặt ta nhắc tới hắn, nghe nhiều tới mức khi nghe hai chữ Hoắc Kỳ thì giống như gặp phải ác mộng."
Thân thể Tịch Lan Vi cứng lại, xác thật chuyện này nàng chưa từng trải qua. Bởi vì mẫu thân qua đời sớm, phụ thân cũng không có gò bó, từ nhỏ tới lớn cả nhà đều sủng nàng trong lòng bàn tay. Có khi phụ thân cũng dạy dỗ nghiêm khắc nhưng trên thực tế... thì có chỗ nào nhẫn tâm mà làm nàng chịu tủi thân.
Nàng luôn được toại nguyện như ý mình, chỉ là bởi vì như thế nên nàng mới chịu gả cho Hoắc Trinh.
"Nhưng mười mấy năm qua cũng không gặp ác mộng gì, rốt cuộc ta cũng gả cho hắn. Mà ta không thể trở thành Thái tử phi, trong nhà rất thất vọng, cảm thấy đều là ta sai..." Ngô thị cười thê lương: "Sao có thể là ta sai. Năm ấy ta mới mười lăm tuổi, ta cũng chưa được gặp hắn dù chỉ vài lần, ta chỉ có chờ ý chỉ của tiên đế thôi... Sau đó hắn tặng cho ta bộ y phục này, ý tứ rất rõ ràng. Bây giờ hắn không có chính thê, nếu ta muốn vị trí Thái tử phi, muốn Hậu vị thì hãy tranh đi..."
Tịch Lan Vi nhăn chân mày, nghĩ lúc trước khi Hạ Nguyệt vào cung, Ngô thị đều một bộ dáng không tranh, cũng không nghe nói nàng ta có dã tâm này.
"Nhưng ta không nghĩ." Ngô thị lại cười nhưng bình tĩnh hơn chút: "Ta biết hắn không thích ta... Từ lúc còn ở tiềm để cho tới khi vào cung, chuyện liên quan đến thiếp thất, hắn sẽ không thực sự thích ai. Ta không nghĩ sẽ làm chính thê của hắn, càng không dám tưởng tượng mình sẽ có địa vị Hoàng hậu cao cao tại thượng, cùng hắn được vạn dân quỳ lạy... Ta biết rõ ràng phu quân của ta không thích ta."
Loại cảm giác này rất quen thuộc. Đột nhiên trong ngực Tịch Lan Vi cảm thấy buồn, lại nhớ tới một đời trước khi mà đã nản lòng thoái chí, nàng cũng từng hi vọng nàng chỉ là một thiếp thất trong vương phủ. Làm thiếp ở trong mắt quan to hiển quý giống như đồ vật bình thường, mà chính các nàng cũng biết như vậy. Mỗi nữ tử có thân phận làm thiếp... đều hiểu rõ sủng nhục vô thường, cho dù lúc thất sủng đáy lòng có bất bình, nhưng cuộc sống lại quá dài cũng nên phải biết chấp nhận hoàn cảnh.
Nhưng nàng lại là chính thê, bắt đầu từ ngày nhập phủ nàng đã cảm thấy mình nên là người duy nhất có thể đi cùng với phu quân. Mà cuối cùng Hoắc Trinh hắn cũng không nghĩ như vậy, mà chính thê như nàng thì...
Xem ra tuy Ngô thị ngu xuẩn nhưng lúc này tâm tư lại có thể thật sự hiểu rõ...
Trong lòng Tịch Lan Vi than thở, không bằng nàng ta cũng hồ đồ theo ý Ngô gia đi tranh sủng, đi giành Hậu vị thì có lẽ kết quả sẽ không giống hôm nay... Hoặc là nàng ta đã sớm chết nhưng cũng không phải chịu áp lực ở trong cung lâu như vậy.
"Vậy vì cái gì mà ngươi muốn tính kế ta?" Tịch Lan Vi ngưng thần nói: "Mà không trực tiếp độc chết ta."
"Bởi vì... Phàm là nữ tử đều sẽ ghen ghét." Ngô thị cười nói: "Trong nhà ngóng trông ta phải đi tranh... Tuy nói ta không tranh nhưng trơ mắt nhìn ngươi dễ như trở bàn tay mà được mọi thứ, trực giác cho ta biết từ nhỏ đến lớn ta phải chịu uất ức thật không công bằng." Nàng ta nâng mi lên, liếc mắt nhìn Tịch Lan Vi chậm rãi nói: "Ngươi biết không... ta chưa từng ghen ghét phi tần nào được sủng ái nhưng ta ghen ghét với ngươi."
Nhất thời Tịch Lan Vi cảm thấy nàng ta suy nghĩ quá hỗn loạn, vừa không thích Hoắc Kỳ cũng không nghĩ chính mình sẽ đi tranh nhưng làm sao lại ghen ghét với nàng?
Nhưng suy nghĩ một chút thì nàng đã hiểu rõ...
Có thích hay không thì cũng đã gả cho hắn. Nếu không có sao khi Hoắc Kỳ đối tốt với ai, không có sao khi Hoắc Kỳ sủng ai nhưng ghen ghét người khác tốt hơn so với mình thì cũng là chuyện bình thường.
Áp lực nhiều năm như vậy, trong lòng tràn đầy oán hận, lại thấy người khác được phu quân của mình bảo hộ, đương nhiên trong lòng sẽ hụt hẫng.
"Ngươi nhỏ nhen rồi, Đế Vương sủng ái ai xưa nay luôn là dao hai lưỡi." Ngô thị nghe câu nói này đã cảm thấy chua xót, cười với Tịch Lan Vi: "Có lẽ là vậy."
Ánh mắt nàng ta dừng ở trên ba món đồ vật, Ngô thị cười tha thiết: "Ta không nghĩ sẽ chết như vậy."
"Không phải do ngươi quyết định." Tịch Lan Vi nhẹ giọng nói, nàng chỉ biết nàng ta không cam lòng chết liền như vậy.
"Ta gả cho hắn bởi vì Ngô gia, bị phế là vì Hạ Nguyệt. Hiện giờ muốn chết... là vì muốn nghĩ cho chính mình."
Mà không nghĩ là bị ai ban chết.
"Bổn cung rất muốn nếm thử màn thầu do ngươi làm." Ngô thị mỉm cười, ngồi thẳng thân mình, rồi nàng ta bình tĩnh tiếp tục nói: "Độc là do ta hạ, coi như là ta muốn tự sát đi."