Sau khi cởi áo choàng ở bên ngoài điện thì nàng cảm thấy cả người phát lạnh, mà cái lạnh này theo tới khi nàng vào chính điện. Lúc nàng chào hỏi cũng mang vài phần qua loa... Giống như chào hỏi không đầy đủ là bởi vì cái lạnh kia vậy, hoặc là trong lòng nàng thấp thỏm không an tâm.
Nàng ngồi xuống bên người Hoắc Kỳ, mặt đối mặt, nhẹ nhàng nói: "A Điềm có hỉ." Nàng cười cười rồi nói tiếp: "Thái y vừa mới bắt mạch cho nàng ấy."
"Hả?" Hoắc Kỳ cũng cười, "Là chuyện tốt."
"Thần thiếp còn có chuyện..." Lan Vi thấp giọng nói, ngữ điệu vẫn còn chút do dự, "Bệ hạ có thể nghĩ đến hài tử của bọn họ mà không trách tội Thẩm đại nhân với A Điềm không?"
Bất giác Hoắc Kỳ sửng sốt, có chút khó hiểu, tầm mắt hắn dừng ở trên người nàng nói: "Nàng nói xem."
Không có nói rõ sẽ trách cứ bọn họ hay không. Tịch Lan Vi nghĩ rốt cuộc cũng không thể bắt hắn nói không trách vì liên quan đến tiền triều. Nàng gật đầu hỏi lại hắn: "Bệ hạ tin bọn họ sao?"
"Tất nhiên." Hoắc Kỳ gật đầu, sau đó nghi ngờ càng sâu, "Làm
sao vậy?"
"Bệ hạ có đáp ứng thần thiếp không bởi vì chuyện đó mà hoài nghi hai người họ bất trung?" Tịch Lan Vi nhẹ nhàng nói, con mắt sáng ngóng nhìn hắn: "Việc này tuy có quan hệ với Thẩm đại nhân, nhưng mà Thẩm đại nhân lại không hiểu rõ."
Nói như thế Hoắc Kỳ càng thêm nghi hoặc, chân mày nhíu lại, suy nghĩ rồi lại giãn ra, mong nàng mau nói rõ một chút, nhưng rốt cuộc cũng không muốn lừa nàng, trầm ngâm nói: "Việc nàng nói, chỉ là có quan hệ hay không quan hệ, tin hay không thì trẫm sẽ tự phán đoán."
"Lần đó, người hành thích ở Tuyên Thất Điện..." Nói đến tận đây, giống như ở giữa cổ họng nghẹn lại cái gì làm khó phát ra tiếng, Tịch Lan Vi điều chỉnh tâm trạng, cũng không cân nhắc nên nói uyển chuyển thế nào, nàng nói thẳng: "Là Sở đại nhân làm."
"Sở đại nhân?" Hoắc Kỳ giật mình, nghĩ rồi chớp mắt một cái mới biết người nàng nói là ai, "Sở Tuyên ư?"
"Vâng." Tịch Lan Vi nghiêm túc gật đầu, sau đó càng thêm nghiêm túc: "Nhưng không có quan hệ với Thẩm đại nhân."
"Sao nàng lại biết?" Hoắc Kỳ nhàn nhạt nhìn nàng hỏi, hỏi đến mức làm cho nàng nghẹn.
Bình tĩnh mà xem xét thì có lẽ nên hoài nghi Thẩm Ninh có liên quan mới đúng. Dù sao cũng là tranh đấu quyền lực, thế lực trong triều rắc rối phức tạp, ai cũng đều có khả năng không thể nhìn qua bộ dáng bên ngoài. Mà ở đây nàng may mắn đã sống qua một đời, đời trước trải qua những năm tháng đó, làm nàng có đủ lý do để tin tưởng Thẩm Ninh với Mị Điềm.
Nhưng lại không có biện pháp nào giải thích với Hoắc Kỳ...
"Thẩm đại nhân sẽ không có tâm làm phản..." Nàng buột miệng thốt ra câu đó nghe rất khô cằn vô lực, Hoắc Kỳ cười: "Trẫm không phải nói cái này."
... Vậy là?
"Trẫm tin tưởng Thẩm Ninh. Trẫm chỉ hỏi nàng làm sao biết được là Sở Tuyên?"
Trong lòng Tịch Lan Vi trầm xuống, lập tức cảm thấy cái lạnh ở ngoài điện nay lại phảng phất thổi vào đây.
Sớm đoán được hơn phân nửa hắn sẽ hỏi một câu như vậy, nàng châm chước trả lời pha chút phức tạp... Ở Hàm Thuý Các gặp cận mặt hay là ở hành cung Quân Sơn đều không thể nói cho thoả đáng. Nhưng không đề cập tới hai lần nói chuyện đó thì những chuyện còn lại khó có thể nói cho hắn tin được.
Làm hắn vì nàng mà tự mình đi gặp Sở Tuyên, hoặc là nàng giấu diếm hắn sự tình lâu cũng không được vì hắn sẽ sẽ cảm thấy suy đoán của nàng vô căn cứ...
Hình như cái nào cũng không tốt.
Tới trước khi hạ quyết tâm thì nàng có chút dao động. Tịch Lan Vi hít sâu một hơi, nghĩ đến những chuyện hắn đối tốt với nàng mà không sợ hãi nữa. Lông mi nàng nhẹ nhàng nâng lên nhìn hắn, gằn từng chữ một: "Thần thiếp ngầm gặp qua hắn, hắn thừa nhận."
Rõ ràng Hoắc Kỳ giật mình ngoài ý muốn.
"Bắt đầu là thần thiếp thấy giọng nói rất giống. Sau đó hắn lại lẻn vào cung gặp thần thiếp, uy hiếp thần thiếp không thể nói cho bệ hạ biết." Ngữ điệu nàng bình tĩnh không thể tìm một chút phản ứng phập phồng nào, nhưng thực chất là lòng đã cực kỳ loạn: "Khi đó thần thiếp với bệ hạ còn... xa cách. Về sau lại lo lắng sẽ liên luỵ A Điềm nên không dám nói."
"Ngầm gặp qua hắn." Hoắc Kỳ lặp lại lời nói, miệng lưỡi có chút nghiềm ngẫm: "Vậy chẳng lẽ chuyện của Việt Liêu Vương là nàng cũng ngầm gặp qua hắn, hắn cũng thừa nhận?"
Trong lòng nàng chợt đổ mồ hôi, giống như bị lời nói thẳng này ép tới mức không thở nổi. Nàng kinh ngạc thất thố nhìn hắn, hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy.
Kết quả thì... hắn vẫn nghi ngờ nàng với Hoắc Trinh sao?
Hoặc là bởi vì chuyện ban đầu mà hắn nghĩ nàng sẽ dễ như trở bàn tay mà lả lơi ong bướm lần nữa sao?
"Bệ hạ người..." Thần sắc Tịch Lan Vi phức tạp nhìn hắn không nói nên lời.
"Nàng vẫn để ý những chuyện này sao..." Hoắc Kỳ cười nhẹ, thần sắc nhẹ nhàng, lắc đầu nói: "Đừng sợ, trẫm không có nghi ngờ những cái đó." Hắn liếc nàng một cái lại ôn hoà nói: "Chỉ là đột nhiên nhớ tới... Lời này cũng đã sớm muốn nói với nàng, nàng hỏi trẫm có để ý hay không, mà trẫm đã nói không thèm để ý. Nhưng chính nàng vẫn luôn để ý có phải không? Trước sau nàng vẫn luôn nhớ rõ chuyện này, người khác thuận miệng nói một câu nàng liền không thoải mái."
Chuyện này có liên quan đến danh dự của nàng, làm sao nàng có thể không thèm để ý?
Hoắc Kỳ chăm chú nhìn thần sắc nàng biến hoá, biết nàng muốn nói cái gì nhưng trong lòng mình đã hiểu rõ: "Kỳ thật có quan hệ gì đâu? Chính nàng cũng biết không có chuyện gì, trẫm cũng tin nàng không có chuyện gì, vậy thì sao nàng lại để ý người khác nghị luận làm chi?" Ngữ điệu hắn từ tốn, ý cười sâu thêm hai phần: "Nếu tính là để ý tới danh dự thì nói đến cùng không phải là phu quân tin hay không mới là quan trọng nhất sao?"
Tịch Lan Vi phát ngốc một chút, cảm thấy lời này có lý liền gật đầu. Nhưng hình như cảm giác lại có gì đó không đúng, rõ ràng là đang nói chuyện hành thích của Sở Tuyên mà, sao lại thành hắn khuyên nàng vậy?
"Chuyện của Sở Tuyên trẫm đã biết." Hắn toàn cười nhưng lại trước nàng một bước mà kéo chuyện tình trở về: "Nàng nói không có quan hệ với Thẩm Ninh, trẫm tin. Sau lưng Sở Tuyên thế nào, trẫm sẽ giao cho Thẩm Ninh đi tra."
Tịch Lan Vi thoáng an tâm, gật gật đầu. Mới vừa rồi bị hắn hỏi như vậy, nàng còn tưởng không tránh khỏi việc phải giải thích rõ ràng từ đầu đến cuối. Mà nhất thời nàng cũng cảm thấy tính chân thật của câu chuyện quá hoang đường. Bịa đại một lý do ở quá khứ cũng được nhưng sẽ làm hắn luôn tồn tại nghi ngờ.
"Thần thiếp biết mình bị Việt Liêu Vương hạ dược là bởi vì..." Trong đầu nàng tưởng tượng ra lý do, lúc đầu nàng muốn nói thành: "Là do phụ thân nói." Nhưng câu nói đã tới bên miệng thì đột nhiên nghẹn lại.
Vì thế nàng không có lời nào để nói...
Chân mày Hoắc Kỳ hơi nhíu, nhàn nhạt nhìn nàng bướng bỉnh với vấn đề này, hắn nói không nên lời với bộ dạng mâu thuẫn của nàng. Hoắc Kỳ giơ tay nhẹ chống cái trán, cả một bộ dáng như đang "Chăm chú chờ đợi lắng nghe nguyên nhân".
Mà Tịch Lan Vi ậm ừ hồi lâu cũng không nói ra được nguyên nhân.
Hoắc Kỳ khẽ cười một tiếng, "Tự tìm phiền toái."
"..." Tịch Lan Vi xấu hổ đến mức gò má trắng trẻo nay lại trở nên đỏ ửng. Ngước mắt liếc hắn một cái, mà chính nàng cũng cảm thấy mình tự tìm phiền toái.
"Nếu trẫm muốn truy vấn thì ngày đó đã hỏi nàng rồi." Hoắc Kỳ nhàn nhạt thổi trà xong rồi uống, "Nàng chủ động nói mình đã biết nhưng lại không nói nguyên nhân. Cơ bản thì trẫm nhìn thấy nàng không tiện nói ra." Buông chung trà xuống, hắn nhìn nàng, ý cười nhạt nhẽ: "Vừa rồi nhắc tới là muốn thả con tép bắt con tôm coi trẫm có muốn tiếp tục truy vấn nữa hay không có đúng không? Chính nàng làm gì mà lại không an tâm như vậy."
"Tự tìm phiền toái..." Tịch Lan Vi nhẹ giọng oán trách chính mình, dừng một chút nàng lại hỏi tiếp: "Thật sự bệ hạ không muốn biết sao?"
"Muốn biết, nhưng không nghĩ sẽ hỏi nàng." Giọng điệu Hoắc Kỳ tuỳ ý, lời nói vô cùng hiểu rõ: "Nàng không cố ý lừa trẫm là được, nếu nàng muốn cất giấu tâm tư thì hãy cất giấu đi."
"Thật sự ư?" Tịch Lan Vi nghiêng đầu hỏi hắn, Hoắc Kỳ cười nói: "Dù sao thì nàng cũng không muốn trả lời câu hỏi của trẫm."
Đó là nàng không dám... Mặc dù đã cùng hắn không cố kỵ gì nhưng lại không giống với khi trả lời mấy câu hỏi này.
---
Bởi vì có thai nên Mị Điềm vui sướng vô cùng khi tiếp nhận ban thưởng. Với chuyện dạy dỗ cho tú nữ cũng không cần nàng nhọc lòng nữa.
Sung sướng vui vẻ đều bộc lộ ra ngoài, ở Tuyên Thất Điện cũng không thèm che dấu. Hoắc Kỳ chỉ nhàn nhạt nhìn Mị Điềm rồi chuyển sang Thẩm Ninh nói: "Cho người ở trong phủ coi chừng nàng ấy, dưỡng thai cho tốt. Đừng có mỗi ngày đều chạy vào cung, nếu xảy ra chuyện gì thì trẫm cũng không đảm đương nỗi."
"..." Thẩm Ninh và Mị Điềm nhìn nhau, biết đây là Tuý Ông chi ý bất tại tửu[1].
[1] Tuý Ông chi ý bất tại tửu 醉翁之意不在酒: ý nói ông say không phải ở rượu. Có nghĩa là trong lời nói không phải ý này, có dụng ý khác.
"Chuyện của tú nữ, ngươi chọn vài người thích hợp đi." Hoàng đế hoà hoãn nói. Cũng không chờ Mị Điềm mở miệng đã nói tiếp: "Tất nhiên là người lễ nghĩa đều phải chu toàn."
Mị Điềm hơi hé miệng muốn nói nữ quan Thượng Nghi thích hợp.
"Tốt nhất là xấp xỉ tuổi với tú nữ, miễn cho các nàng bị sợ hãi quá nhiều." Hoắc Kỳ lại nói.
"..." Mị Điềm ngậm miệng, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc rốt cuộc hắn có ý tứ gì.
"Nếu là quen thuộc với thế gia, trải chút việc đời càng tốt, có thể chơi thân với các nàng." Hoắc Kỳ nói thêm điều kiện thứ ba.
Trong đầu người Mị Điềm có thể nghĩ đến lại mất đi mấy người.
"Quan trọng là có chung một suy nghĩ với trẫm."
Hoàng đế vân đạm phong kinh làm trong lòng Mị Điềm hô to thật không biết xấu hổ. Quan trọng cùng hắn "có chung một suy nghĩ", nói trắng ra chính là dung mạo, gia thế thì sao cũng được nhưng quan trọng nhất chính là không được làm Tịch Lan Vi không thoải mái.
Bởi vậy... chân chính thích hợp cũng chỉ còn lại hai người.
Mắt thấy Mị Điềm đã tỉnh ngộ, Hoắc Kỳ vừa lòng cười, khẽ gật đầu một cái, ánh mắt dịch hướng đến Thẩm Ninh: "Tử Văn Quân, việc này giao cho ngươi đề cử."
"..."
---
Hôm sau lâm triều, tiếng nghị luận vẫn đinh tai nhức óc như thường, mùa đông rét lạnh cũng không áp được uy nghiêm của hoàng cung. Đúng lúc đang bàn chuyện đại sự, vài lần cũng không thoả hiệp được, trong điện liền an tĩnh. Chúng triều thần thầm nghĩ không tồi, trời giá rét, sớm tan triều thì có thể về ngủ thêm một chút. Nhưng đột nhiên thấy Chỉ Huy Sứ của Cấm Quân Đô Uý phủ bước vào trong điện, nghiêm nghị cúi chào...
Trong lòng mọi người đều "Lộp bộp" một tiếng, Cấm Quân Đô Uý phủ có chuyện muốn nói thì xưa nay đều không phải việc nhỏ, rất có thể sẽ liên quan đến triều thần.
Hôm nay... lại tra được ai không đúng?
"Bệ hạ." Thanh âm Thẩm Ninh trầm thấp, người ở bên ngoài nghe được rất nghiêm túc, nhưng thật ra Thẩm Ninh đang đè nén tâm tình. Ngừng một chút, Thẩm Ninh không tiếng động mà điều chỉnh khẩu khí rồi mới căng da đầu nói: "Hơn một tháng trước, bệ hạ lệnh cho nội tử chưởng quản việc dạy dỗ tú nữ. Nhưng hiện giờ nội tử có thai, thỉnh cầu bệ hạ xin chọn người khác."
Tiếng nói hữu lực vang vọng trong điện, giống như chuông kêu leng keng. Thẩm Ninh không nâng mắt, trong lòng thầm kêu hỏng rồi... Hắn đường đường là Chỉ Huy Sứ của Cấm Quân Đô Uý phủ nhưng hiện giờ lại "Trộn lẫn" với việc hậu cung của Hoàng đế ở đây...
Giúp đỡ Hoàng đế làm Nghiên Tiệp dư vui vẻ...
Đây là chuyện gì...
Hoàng đế trầm mặc xoa nhẹ cái trán, lời nói buồn rầu: "Nàng ấy nên an thai thật tốt. Nhưng chuyện chọn người khác..."
Hắn làm như không có suy nghĩ được cái gì.
"Nội tử vì bệ hạ đã chọn được người khác." Ở bên ngoài Thẩm Ninh nói như vậy nhưng ở bên trong đã thầm chửi Hoắc Kỳ dối trá, "Trong cung có nữ quan Thu Bạch với Thanh Hoà lớn lên ở Tịch phủ, quen thuộc các thế gia, càng biết lễ nghĩa trong cung..."
Lời nói của Thẩm Ninh thành khẩn, nói có sách mách có chứng, tất nhiên Hoàng đế vui vẻ gật đầu "Đáp ứng". Các triều thần suy nghĩ cảm thấy lời đề nghị này có chút kỳ quái, cũng không rõ ràng lắm hai người này là ai, nhất thời cũng không phản bác được.
---
Ý chỉ truyền tới Y Dung Uyển, Thu Bạch tiếp ý chỉ xong đã phát ngốc, cho đến khi thái giám truyền chỉ đã rời đi, nàng ấy vẫn còn quỳ gối tại chỗ chưa lấy lại tinh thần.
Tịch Lan Vi và Thanh Hòa nhìn nhau cười, ở phía sau đi ra trước chọc vào đầu vai nàng ấy: "Thế nào? Lần đầu tiên nhận được ý chỉ của bệ hạ đã bị doạ choáng váng rồi?"
"...Nương tử." Thu Bạch hoàn hồn nhưng nhìn về phía Tịch Lan Vi thì thần sắc tràn đầy ngạc nhiên.
"Đi thôi, hãy an tâm mà làm việc." Tịch Lan Vi cười cười, duỗi tay đỡ nàng ấy lên: "Cũng vừa lúc giúp ta làm một chuyện."